Chương trước
Chương sau
Anh tránh đi không cho, sau khi tránh thoát lại sờ lên đôi môi đậm của cô ta.
Thiên Dạ lại mở miệng lần nữa, tay anh trượt xuống dưới, tay còn lại nắm lấy hai tay cô ta, ấn chặt!
Cơ thể Thiên Dạ cứng đờ, anh cúi người xuống, đôi môi mỏng rơi trên cổ cô ta, trầm thấp nói, "Cảm nhận thật tốt."
"Ah....." Đã rất nhiều năm, Thiên Dạ gần như không chịu nổi, dường như linh hồn run rẩy, da thịt bị vân môi anh cọ xát, gần như mất mạng.
Chỉ là như thế, chứng minh, cô ta nhớ thương người đàn ông này rất nhiều năm.
Mí mắt nhỏ vụn run rẩy, Lục Mặc Trầm bắt đầu hôn, cảm nhận được cơ thể cô ta run rẩy dữ dội, động tác trên môi người đàn ông có bao nhiêu mãnh liệt, thì sự lạnh lùng ghê người hiện lên trong đáy mắt có bấy nhiêu bình tĩnh.
Anh vươn lưỡi ra, tới lui trên động mạch cô ta, Thiên Dạ co rút lại, không ngừng né tránh, cơ thể lại mở ra về phía anh, muốn càng nhiều.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm chân cô ta co đến eo anh, cảm nhận được nhịp tim của cô ta.
Anh đếm.
Càng lúc càng nhanh, thoáng cái đã xé chiếc sườn xám của cô ta, Thiên Dạ khựng lại, đốt cháy toàn bộ, nhất là bàn tay đang sau eo cô ta tùy ý.
Hô hấp cô ta rối tung cả lên, nơi mẫn cảm ở cổ lại bị anh trêu chọc đến tột đỉnh....
Lục Mặc Trầm đếm tới giá trị có hạn, lặng lẽ không tiếng động đưa ngón tay lên, vuốt ve cổ cô ta.
Xuống một tấc nữa, trong tiếng tim đập thình thịch, hổ khẩu* đột nhiên véo đoạn xương sống thứ hai, hốc mắt Thiên Dạ run lên, lúc giãy dụa anh cắn lên động mạch cổ kia, cô ta nhất thời không giãy dụa ra, lúc 0 giờ vài giây, Lục Mặc Trầm véo đoạn xương sống kia dùng sức kéo ra ngoài.
*Hổ khẩu (虎口): Khe ngón tay cái với ngón tay trỏ
"Ah!" Thiên Dạ kêu thảm thiết, nhưng trong nháy mắt liền thúc mạnh vào xương đùi anh.
Hai người xoay người lăn trên giường, sự nóng bỏng trong mắt Thiên Dạ vẫn còn, lại gấp rút kích động, xen lẫn sự đỏ quạch lạnh lẽo nhất, "Anh.....muốn giết em?"
"Lục Mặc Trầm, mẹ nó anh là tới giết em?"
"Cùng em thân mật gần gũi, dán chặt vào nhau, mới có thể bẻ đoạn xương sống thứ hai của em, một chiêu giết người hay!"
Khuôn mặt Lục Mặc Trầm trong một tấc ánh trăng kia, toàn bộ đều là không biểu cảm, bàn tay tiếp tục đọ sức với cô ta, không nhanh không chậm lấy ra một ống tiêm từ phía sau thắt lưng quân phục lộn xộn.
"Hahaha....." Thiên Dạ khát máu bật cười, "Một chiêu còn có hai chiêu, anh hao tâm tổn trí rồi!"
"Còn có rất nhiều chiêu, cho đến khi, cô có thể chết ở đây mà thôi." Giọng người đàn ông trầm thấp, êm tai như thế, giống như đang nói một chuyện tao nhã nhất.
Đôi mắt lấp lánh nước của Thiên Dạ loé lên, xương đùi được anh đè lên đột nhiên bị đâm vào!
Cô ta đá mạnh anh ra, xoay người lăn xuống đất, ngẩng đầu lên, trên chân từ chỗ bị tiêm trở xuống, tê liệt.
Cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông cầm ống tiêm đang đi về phía mình, "Bố trí hoàn hảo."
"Quá khen rồi."
"Cho nên tối nay, mọi thứ này đều là diễn kịch? Anh không có một chút động tình với em, không có dù chỉ một chút!" Thiên Dạ nghiến răng cười khẩy.
"Nếu không cô cho rằng?" Khuôn mặt kia, chính là khuôn mặt của diêm vương, không nhìn thấy chút cảm xúc nào, "Đừng kinh ngạc như thế, trước kia chấp hành nhiệm vụ, ngụy trang thân mật là cấp bậc cơ bản, đạt được mục đích là được rồi."
"Cho nên tối nay, anh coi như là chấp hành một nhiệm vụ? Vừa rồi em hỏi anh, đối với ký ức trước kia là khắc cốt ghi tâm sao? Anh nói phải!" Cô ta vẫn cố chấp.
Lục Mặc Trầm cúi đầu cười, "Là khắc cốt ghi tâm, hận khắc cốt ghi tâm, kẻ phản bội tôi, cả đời này khó quên."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.