Chương trước
Chương sau
“Ha.....”
Người Thiên Dạ ấm lên một chút, nở nụ cười tựa như lan, người mềm nhũn thoải mái bước qua, dựa vào ngực anh, bộ quân phục thẳng cứng kia dán lên má cô ta, hơi thở hormone đàn ông phả ra, gọi anh hết sức say đắm.
Đôi mi dài mảnh chớp chớp, ánh sáng trong con ngươi yếu ớt, mất đi sự lạnh lùng và cảnh giác, cô ta nhìn anh có chút si mê.
Tình triều và bầu không khí mập mờ bùng lên, đốt cháy trong mắt người phụ nữ.
Ngón tay cô ta móc cúc áo anh, dọc theo hàng rào trên ngực đi xuống, quét qua dây thắt lưng, ôm lấy eo cường tráng của anh, “Muốn nhảy một điệu nhảy, tiêu chuẩn quốc gia bản địa nhất mà trước đây chúng ta đã từng nhảy.....”
Lục Mặc Trầm giữ vai cô ta, nắm lấy cổ tay cô ta, xoay chuyển đôi chân thon dài.
“Thật là gợi cảm.....” Giữa lúc xoay chuyển, Thiên Dạ rúc vào vai anh, cười không ngừng.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm nhìn về phía trước, trong bóng tối, khuôn mặt kia giống như một chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất.
Trên nóc khách sạn Hoa Viên, Quý Tư Thần đang nhai kẹo cao su trong miệng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm xung quanh tối đen như mực, đột nhiên một người bước ra từ phía sau.
Anh ta quay đầu lại, nhíu mày.
A Quan trèo lên theo đường ống, cơ thể thấp bé như mèo tới gần, “Cậu Quý, xảy ra chút chuyện.”
Quý Tư Thần phun kẹo ra khỏi miệng, rời khỏi súng máy vài cm, chồm qua.
“Sân bay, chỗ cô Vân, tuyệt đối không ngờ cô ấy dị ứng tỉnh lại giữa đường, rời khỏi máy bay, bây giờ người không biết ở đâu!”
“Cái gì, mẹ nó....” Quý Tư Thần biến sắc.
“Có nên nói cho chủ tịch Lục biết không.” Trán A Quan thấm đẫm mồ hôi.
Đôi mắt Quý Tư Thần ngốn sâu, nhìn chằm chằm màn hình giám sát nhỏ trong tay, mọi thứ trật tự có thứ tự, ở giờ phút quan trọng, nói vào lúc này?
Anh ta liếm mạnh môi dưới, “Nói biết cũng vô dụng, nói biết cũng là tìm, chẳng lẽ lúc này anh ấy bứt ra, tốn công vô ích? Cậu phái người đi tìm gấp! Chuyện xảy ra khi nào?”
“Một tiếng trước.”
Quý Tư Thần nhắm mắt trái, “Fuck.”
Anh ta nhấn máy trợ thính, thấp giọng nói, “Lão Nhị, tôi thấy vẻ mặt cô ta gần giống như xuân tình, cậu trực tiếp lên, nhanh lên chút.”
Sâu trong tai truyền tới âm thanh, Lục Mặc Trầm dừng lại bước nhảy, ôm lấy eo người, áp vào trong lòng, hai người xoay tròn vài vòng ở không trung, Thiên Dạ bị anh đẩy vào tường.
Cô ta có hơi bất mãn, “Vẫn chưa nhảy xong.”
Tay chân giãy dụa bị anh đè lại, vô cùng ngạc nhiên kịch liệt, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mãnh liệt của anh, Thiên Dạ ngước mắt lên, trong mắt rung động, hơi thở nóng rực, “Làm gì?”
Lục Mặc Trầm đè cô ta, cúi người xuống, ngón tay thon dài vê thùy tai cô ta.
Cô ta co người lại.
Người đàn ông bật ra một tiếng cười xấu xa, xoay người nắm lấy hai cánh tay cô ta, đẩy người về phía chiếc giường lớn toàn màu trắng.
Thiên Dạ chống lên, trước người là thân hình rắn chắc nóng bỏng trong bộ quân phục của anh, cô ta cúi đầu cắn mở cúc áo anh.
Lục Mặc Trầm lại dùng lực mạnh mẽ đè cô ta xuống.
“Hự....” Những sợi tóc Thiên Dạ quất vào mặt, mồ hôi mỏng thấm ra, ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn anh lạnh lùng mà lại mong đợi.
Ngón tay thon dài thô ráp của người đàn ông chậm rãi lướt qua gò má xinh đẹp của cô ta, hết sức khiêu khích, ngón tay thon dài dừng lại, cô ta trả miếng liền muốn cắn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.