Sau đó,ánh mắt nhìn về phía mẹ con Tô Gia Ngọc. Áp lực không khí nặng nề, Tiểu Đào nhìn thấy gương mặt đầy sương khói của ông cụ Lục, bị dọa, lại khóc ầm lên. Tô Gia Ngọc bồn chồn vội vàng không biết làm sao với con gái, gương mặt tái nhợt, cô nhìn một lượt tất cả sự hoa lệ trên quần áo của mọi người, Nhà Họ Lục là một gia đình như thế nào, Vân Khanh chưa hề nói đến, Nhưng Hạ Thủy Thủy đã từng nói qua. Cô ta không ngờ đến có ngày lại có thể có mối liên quan gì đến họ, bị đem đến đây. Cô ta không muốn đến, nhưng ông cụ Lục lại phái người đến tận nợi đón rất khách khí,trong lòng cô rất khó chịu, đặc biết là khi nhìn thấy Vân Khanh. Sợ rằng Vân Khanh sẽ hiểu lầm gì đó. “ Cô tên là Tô Gia Ngọc?” Ông cụ lục giọng trầm trầm hỏi. Tô Gia Ngọc như bị tê liệt, ôm còn, gật đầu. Ông cụ nhìn, đôi lông mày bạc trắng hơi chùng xuống, nhìn Cố Trạm Vũ, rồi lại nhìn Vân Khanh, “ Cháu dâu,con nói cho ông biết, cô ta có phải là bạn thân nhất của con không?” Vân Khanh đứng ở giữa phòng, không nói gì mà gật đầu. “ Tô Gia Ngọc, cô và cái thằng khốn nạn Cố Trạm Vũ là chuyện mấy năm trước? Đứa trẻ là con nó? Cô chắc chắn chứ. Đứa trẻ bao nhiêu tuổi?” Toàn bộ sự xấu hổ đều hiện hết lên mặt Tô Gia Ngọc, đối diện với câu hỏi gay gắt của ông trước mặt tất cả mọi người, đây giống như đang có một thanh kiếm kề sát lên cổ cô ta. Giọng của cô ta mất khống chế mà run rẩy lên, nhưng không thể không trả lời, “ 6 năm trước, có….có một lần. Đứa trẻ là của anh ta, nhóm máu giống nhau, năm nay dã được 5 tuổi.” Chính miệng thừa nhận, sự khó chịu trong lòng ông cụ cũng bớt đi. Lục Phẩm Viên nghe thấy vậy liền thở dài, quay qua nhìn Vân Khanh đang đứng ở giữa phòng, cô gái này đúng là đáng thương. “ Thật sự không cần mặt mũi.”Lục Phẩm Viện quay qua nhìn Cố Trạm Vũ, đang không rõ chuyện gì nhìn Tô Gia Ngọc, lạnh lùng nói. Tô Gia Ngọc cúi đầu, tay run lên ánh mắt sợ hãi. Vân Khanh nhìn thấy bộ dạng của cô ta, trong lòng vừa đau nhói vừa khó chịu. Tiểu Đào nhìn thấy mẹ hóc thút thít, nghe không hiểu chuyện người lớn, lại nhìn thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, giống như nhìn một con quái vật, con bé sợ hãi bò đến chân của Tô Gia Ngọc, bám lấy nỗ lực đứng dậy, đôi mắt đen hoe đỏ nhìn mẹ tuyệt vọng,” Tại sao mọi người lại hung dữ với mẹ như vậy? Mẹ đã làm sai cái gì sao? A…. dì Khanh Khanh, dì giúp mẹ con với, con xin dì đấy…..” Vân Khanh không nhịn được nữa, bước lên trước bế con bé về lại ghế, ống dịch truyền bị tắc, bàn tay của con bé bị sưng phồng lên. Cô không biết nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng nói, “ Con ngoan một chút nha.” “ Bọn họ….bọn họ không thích con và mẹ con….” Đưa trẻ cảm thấy nhạy cảm và dễ bị tổn thương nhất, khóc nấc lên từng tiếng. Vân Khanh cấn chặt mội, không mở mắt. Ông cụ Lục nhìn sang phía Thẩm Thanh Diệp. Thẩm Thanh Diệp mở tập tài liệu trong tay ra,rút lấy vài tờ quan trọng đưa cho quản gia, nói với ông cụ Lục, “ Lục Tư Lệnh, vốn dĩ mọi chuyện không cần phải phát triển đến mức này, nhưng tôi là luật sư đại diện cho Vân tiểu thư đây, tôi thật sự rất ngứa mắt, Vân Khanh tiểu thư có rất nhiều lý do nhưng lại không chịu nói ra,có thể là do Cố thiếu chèn ép, cứ trì trệ không chịu ly hôn và cũng không chịu xem lại hành vi của mình. Tôi hôn nay muốn cho ngài xem, chính là chuyện bại hoại lương tâm của anh ta” Ông cụ Lục liếc nhìn Cố Trạm Vũ đang im lặng rồi cúi xuống nhìn đống tài liệu. Thẩm Thanh Diệp nói ra, “ Cố thiếu vì muốn đấu thầu tập đoàn Thịnh Thế, biết được cổ đông của tập đoàn Thịnh Thế có ý thèm muốn cô Vân Khanh đây, anh ta đã lợi dụng việc ký tên ly hôn để đưa cô Vân Khanh đi, tặng cho Trình Gia Hào, điều kiện phía sau là đảm bảo Trình Gìa Hảo có thể để nhà họ Cố có mặt trong đơn lựa chọn đầu tư của Tập đoàn Thịnh Thế! Một mặt, anh ta lợi dụng chuyện ly hôn này, anh ta có thể trả thù côVân Khanh , mặt khác, có thể lợi dụng triệt để giá trị của cô Vân Khanh , cái loại việc làm này thật sự quá mất nhân tính rồi!” “ Thằng chết tiệt!” Cố Trạm Vũ phát tiết, nắm nắm đấm lao về phía Thẩm Thanh Diệp định đánh anh. Hai người phục vụ lao đến ngăn lại. Trán Cố Trạm Vũ nổi gân xanh, sự tức giận đến cực độ, cả bầu không khí như bị đông cứng lại vì anh ta.” Thằng bỏ mẹ kia vu không! Sự việc rõ ràng là không phải như vậy, Thẩm Thanh Diệp, anh đang giúp ai? Thằng đéo nào đã bảo anh nói những chuyện bôi nhọ sự thật như này, muốn lấy chúng ra để giét chết tôi à?” “ Câm miệng! “ Ông cụ Lục gõ mạnh cây gậy xuống sàn, vứt sang một bên, hai mắt long lên, lại xảy ra chuyện không hay, đúng là ngoài dự đoán của ông. Ông tức đến gần chết,quay đầu ánh mắt sắc bén nhìn Vân Khanh, “ Cháu dâu, đây là chuyện lớn, ông muốn chính miệng con nói cho ông đây có phải là sự thật không?” Vân Khanh bị tiếng gầm làm cho say sẩm, tim đập thình thịch. Thảo nào Thẩm Thanh Diệp từ sớm đã nhắn tin bảo cô phải phối hợp với anh ta, hóa ra là như thế này. Cô nhìn về phía Thẩm Thanh Diệp, Thẩm Thanh Diệp cũng nhìn cô, nhướn mày ra hiệu. Trong đầu Vân Khanh bắt đầu nhảy số, sau đó nghĩ lại xem chuyện làm phản lại này là sao, thật sự là ý của Lục Mặc Trầm hay sao? Thảo nào hôm nay anh ta không xuất hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]