Chiếc Lambor chạy băng băng trên con đường, vụt nhanh như ngọn gió. Trong xe, bầu không khí im lặng và u ám chết người.
Không ai nói một lời, Hi Tuyết không chịu nổi bầu không khí này, bèn lên tiếng trước:
- Dật, anh...
Cô chưa kịp nói xong thì anh đã cắt lời của cô, giọng như băng huyết Bắc Cực:
- Im miệng. Tuyết, về nhà coi tôi tôi trừng trị em thế nào? Hừ.
Ánh mắt tập trung lái xe, khuôn mặt lạnh lùng, tức giận vài phần. Tay nắm chặt vô lăng, hừ lạnh một cái, cắn răng chịu đựng.
Cô thấy tình hình không ổng đành ngậm miệng, không nói nữa. Ánh mắt tím mị nhìn anh một lúc rồi dời ra ngoài cửa số.
Bây giờ anh như một ác ma.
Dừng xe trước dinh thự Trạch Viên, bóp kèn. Bảo vệ phát hiện là xe của Đại thiếu gia, cửa cổng to lớn tự động mở ra.
Anh chạy xe vào, dừng trước vòi phun nước truớc dinh thự. Mở cửa xuống xe.
Cô thấy anh xuống xe, cô cũng xuống. Vừa đặt chân xuống đất, đầu lú ra thì anh đã bước tới kéo cô ra rồi vác cô lên bờ vai vững chắc đi vào trong nhà.
- Thả em xuống, Dật.
Cô vùng vẫy, dãy dụa. Tay đằng sau đấm vào lưng anh, nhưng nó không là gì vs anh, chỉ là gải ngứa mà thôi.
Anh bước vào trong nhà, bà quản gia đi ra, cung kính chào:
- Đại Thiếu Gia mới về, Đại Thiếu Phu Nhân mới về.
Người hầu đã về hết, chỉ còn quản gia ra đứng. Cách xưng hô này là do anh dặn dò bọn họ. Anh gật đầu, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-quyen-ru-cua-trum-hac-dao/200538/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.