Gia Mỹ nhìn cô cười cười, thật ra mặc dù cô lạnh lùng nhưng rất xinh đẹp nha, nếu như quay lại hồi xưa mà có cô chắc trai làng theo ko hết. Gia Mỹ thấy cô ăn mỳ, mỉm cuời nói:
- Tiểu thư, lúc nãy cô đói bụng cô nói tôi sẽ làm đồ ăn cho, cô đừng ăn mì không tốt cho sức khoẻ.
Gia Mỹ cẩn thận nhắc nhở.
- Không sao đâu, tôi ăn mì được rồi, cảm ơn cô.
Cô thân thiện cười lộ hai lúm đồng tiền, cô Gia Mỹ này dịu dàng và thân thiện quá, như một người chị vậy. Đây là lần đầu tiên cô cười với người khác.
Gia Mỹ nhìn cô ngẩn ngơ, cô ấy cười thật đẹp. Gia Mỹ bây giờ mới chú ý tới cách cô mặc đồ, cô vội hoảng hốt nói:
- Tiểu thư, cô đừng mặc cái áo sơmi màu đen này. Đây là cái áo đại thiếu gia thích nhất.
Đây là cái áo mà Liệt Dật thích nhất vì đó là cái áo mẹ anh mua cho anh nên anh rất quý, không ai được động vào trừ khi có sự cho phép của anh. Anh chỉ mặc áo này duy nhất có 1 lần, đó là khi mẹ anh mất.
- Cô ấy thích thì để cho cô ấy mặc.
Cô chưa kịp cất tiếng thì một giọng nói lạnh lùng, cưng chiều vang lên sau lưng . Một nguời tuấn tú đàn ông bước vào. Cô xoay người lại.
Mái tóc màu bạch kim được vuốt lên kêu ngạo, khuôn mặt như điêu khắc tà mị. Đôi mắt phượng mâu xám khói, sóng mũi cao vút. Một thân mang Vest Armani toàn màu đen nhìn chững chạc và quyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-quyen-ru-cua-trum-hac-dao/200531/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.