Đêm đó Hoắc Vũ Hạo nói ra những lời ngang ngược kia xong, ngày hôm sau anh lập tức đi công tác.
Trong mấy năm qua, anh thật sự rất bận rộn, hầu như toàn bộ thời gian anh đều bay đi công tác khắp nơi.
Khoảng thời gian anh không có ở đây, Tô Nhã Kỳ cảm thấy mình thật tự do.
Chỉ là, bác Phan quản lý cô nghiêm khắc hơn.
Không những không cho phép cô tới nhà bạn bè mà còn bắt cô tan học phải lập tức về nhà.
Nếu cô muốn làm bất cứ chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến bác Phan trước.
Chuyện này khiến cô cảm rất khó chịu.
May mắn thay, ngày cô đi huấn luyện quân sự đã tới.
Cuối cùng thời gian bị ràng buộc này cũng kết thúc.
Vì huấn luyện quân sự là hoạt động mang tính tập thể khép kín.
Hơn nữa, còn chưa nói tới điều kiện sinh hoạt ra sao nhưng toàn bộ địa điểm huấn luyện đều là núi sâu, rừng già.
Đối với cô thì chuyện này cũng không sao cả.
Chỉ cần không có ai giám sát cô thì cho dù chỗ ở có điều kiện sinh hoạt kém đi chăng nữa thì cô cũng không quan tâm.
Thế nhưng khi cô thực sự tới ký túc xá, cô gần như chết lặng.
Bốn người ở một phòng, hơn nữa còn ngủ trên những tấm phản cứng, không những vậy ngay cả nước ấm để tắm rửa vệ sinh đều được kiểm soát chặt chẽ.
Tịch Hạ lên giường, cả người sắp ngã quỵ: “Trời ạ, bị cô lập với bên ngoài trong mười lăm ngày, mười lăm ngày đó!”
Tuy rằng thời gian huấn luyện quân sự đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787314/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.