Năm năm sau.
Trong vườn hoa của nhà họ Hoắc.
“Giai Kỳ, Giai Kỳ lại đây với bố!”
Trong vườn hoa, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi xổm xuống, nhìn một bé gái xinh như búp bê mặc chiếc váy đỏ đang từng bước tiến về phía anh.
“Chậm thôi, chậm thôi…”
“Bố…”
Bước được vài bước, cô bé khúc khích cười chạy đến. Giọng nói ngọt ngào, gần như làm tan chảy trái tim người đàn ông.
“Công chúa nhỏ của bố.” Người đàn ông bế cô bé lên, vội hôn lên má cô bé một cái, toàn bộ khuôn mặt đều là sự nuông chiều.
Cô bé này chính là cô công chúa nhỏ mà Hoắc Ảnh Quân ngậm trong miệng sợ tan mất, ôm trong lòng bàn tay sợ ngã mất, Hoắc Giai Kỳ.
Năm đó, Vân Tử Lăng hạ sinh hai đứa trẻ, chuyện này cũng xem như đã gây chấn động cả Thành phố Nam Dương vì Hoắc Ảnh Quân đã chi một nghìn năm trăm tỷ cho lễ chúc mừng.
Đúng thế, anh đã chi một nghìn năm trăm tỷ để chúc mừng các con của mình ra đời. Sự huy hoàng năm đó, sự náo động năm đó, đến tận bây giờ vẫn khiến người ta không thể nào quên.
Trong nhà bếp, Vân Tử Lăng đeo tạp dề, đang chọn món ăn. Đã lâu rồi cô không xuống bếp, hôm nay cô muốn tự tay nấu một bữa thật ngon. Vậy nên cô đã cho những người phụ bếp nghỉ từ sáng sớm.
Còn bên cạnh cô là một cậu bé vô cùng, vô cùng đẹp. Cậu bé đang cầm một cuốn sách tài chính trên tay, không biết rốt cuộc cậu bé có hiểu gì hay không.
“Con đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787302/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.