Bảy giờ tối.
Hoắc Ảnh Quân đang chiêu đãi Mộ Niệm Quang và Mẫn Hy ở bên trong khách sạn năm sao nhà mình.
Mấy năm không gặ, Mộ Niệm Quang đã lớn hơn một chút.
Trong mắt anh có rất nhiều u sầu.
Hoắc Ảnh Quân có chút kinh ngạc, loại ánh mắt này không nên xuất hiện ở một người trẻ tuổi như anh ta.
Rốt cuộc anh ta đã trải qua những chuyện gì?
“Ăn nhiều thêm một chút, ngoan!” Ánh mắt u buồn kia của Mộ Niệm Quang chỉ khi nhìn thấy Đa Đa mới hóa thành ôn nhu.
Từ khi Đa Đa đến đón Mộ Niệm Quang ở sân bay đến giờ, cậu bé vẫn luôn bám chặt lấy anh ta.
Ngay cả người bố như anh cũng bị lãng quên.
Cho dù có làm gì, cậu bé cũng không chịu rời khỏi Mộ Niệm Quang nửa bước.
Hoắc Ảnh Quân nhìn cử chỉ ngọt ngào quả bọn họ, cảm thấy không khỏi có chút ghen tị.
Vân Tử Lăng thì đã cảm thấy quen, trong ba năm nay, người ở bên cạnh Đa Đa nhiều nhất cũng chỉ có Mộ Niệm Quang, một người chú hết lòng hết dạ vì cậu bé.
Đối với cậu bé mà nói, chú Mộ là một sự tồn tại không thể thay thế.
Đương nhiên Mộ Niệm Quang cũng rất quý cậu bé, từ sân bay cho đến bàn ăn vẫn luôn ôm cậu bé, trên mặt tràn đầy ôn nhu.
“Ăn nhiều một chút,” Hoắc Ảnh Quân mở miệng phá vỡ sự trầm lặng.
Mẫn Hy vẫn luôn yên lặng ăn cơm, cô ấy không quen với việc cùng ăn cơm với người có thân phận địa vị cao như Hoắc Ảnh Quân, điều này khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787267/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.