“Vân Tử Lăng không nói chuyên ấm ức khóc.
“Tử Lăng”… Anh khẽ nâng mặt cô lên, đau lòng nhưng không biết phải làm sao.” Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, em đừng khóc nữa có được không?”
Vân Tử Lăng nước mắt lưng tròng nhìn qua anh
“Anh biết… Là anh không nên thương hại cô ta, tất cả những gì bây giờ đều là do cô ta tự gặt lấy… Thế nhưng anh không thể nào tưởng tượng ra việc cô ta đã làm em sảy thai.”
Hoắc Ảnh Quân cố gắng giải thích cho cô nhưng cô không nghe nổi.
Anh biết, cô là đang nhớ đến chuyện hôm đó.
“Em cũng biết rồi đó, đối phó với kẻ địch, nếu để bản thân tồn tại sự thương hại nào đó như vậy kẻ bị tổn thuwong lại chính là em, mất đi đứa con của chúng ta chính là ví dụ, không phải sao?” Anh tận lực nhẹ nhàng cố gắng trấn an cô.
Vân Tử Lăng nhìn qua anh, nhẹ nhàng đẩy anh ra. Một giây sau liền dựa vào tủ quần áo, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.
Cuối cùng lại ngồi co ro, tự lẩm bẩm… “Tôi đều hiểu, cái gì cũng đều hiểu…..thế nhưng đến cuối tôi vẫn là người bị tổn thương…”
Cô ôm lấy bản thân, dựa vào đầu gối, cả người liền run rẩy.
Đương nhiên, cô nhớ tới hình hài đứa trẻ đó.
Hoắc Ảnh Quân thấy thế trong lòng khó chịu không thôi.
Anh ngồi xuống, định vươn tay ôm lấy cô, nhưng rồi lại dừng lại.
Để cho cô khóc.
Có lẽ khóc xong lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn.
Vân Tử Lăng không biết cô đã khóc bao lâu,cũng không biết vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787266/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.