Sắc mặt cô bây giờ tái nhợt giống một tờ giấy trắng, cả người run rẩy.
“Tôi dẫn em đi bệnh viện.” Người đàn ông nói xong muốn ôm lấy cô.
“Thuốc giảm đau… Giúp tôi… Thuốc giảm đau…” Tay của cô nắm chặt lấy cánh tay của anh, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra: “Tôi, tôi bị đau bụng kinh, bệnh… Bệnh cũ, giúp tôi… Nhanh… Nhanh đi… Nhanh đi mua.”
Ánh mắt Hoắc Ảnh Quân nhìn về biển máu dưới người của cô, lập tức vén chăn lên, cầm một chiếc khăn lông bọc lấy cô.
Một giây sau, vội vàng ôm cô chạy ra cửa.
“Anh… Anh làm gì vậy?” Cô hít vào một hơi, cơ thể mềm nhũn ra.
“Em như vậy rất không bình thường, tôi đưa em đi bệnh viện.” Trong lúc nói chuyện, Người đàn ông mở cửa, chạy thẳng về phía cầu thang.
Vân Tử Lăng đau không chịu được, nhưng cô nghiến răng nghiến lợi: “Đây là, đây là cơ… Cơ thể của tôi, tôi biết rõ ràng hơn anh, đây chỉ là… Kinh nguyệt mà thôi… Anh không đi mua… Không đi mua thì thôi, tôi không cần, đừng đi bệnh viện… Chỉ là bệnh cũ…”
Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn chằm chằm mặt của cô, giọng nói không tự giác cao lên: “Có người đau bụng kinh sẽ thành bộ dạng như vậy à? Em còn đang chảy máu đấy.”
Trong nháy mắt lúc ôm cô, anh thậm chí còn có thể cảm giác được chiếc khăn lông đã bị thấm ướt.
Vân Tử Lăng còn muốn nói gì đó nhưng thật sự không còn sức lực, chỉ cảm thấy trước mặt ngày càng mơ hồ.
“Đi nói Ngô Bảo chuẩn bị xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787191/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.