Mợ Hoắc…
Anh đang nói gì vậy? Anh điên rồi sao?
Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy sự sợ hãi và kinh ngạc trong mắt cô, ý cười bên khóe miệng càng thêm phần hài lòng.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa.
Vân Tử Lăng đưa tay đẩy lồng ngực người đàn ông ra theo bản năng.
Hoắc Ảnh Quân cầm lấy bàn tay của cô đặt lên ngực mình: “Cô đang sợ à?”
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tử Lăng bắt đầu trở nên hoảng loạn, cô vô thức nhìn về phía cửa.
Cửa mở rồi!
Người đàn ông từ từ đứng dậy.
Y tá và Vân Tử Diễm ngớ người đứng ở cửa.
“Tổng… Tổng giám đốc Hoắc ở đây ạ?” Y tá đổ mồ hôi lạnh.
Lẽ nào Tổng giám đốc Hoắc là người khóa cửa phòng sao?”
Môi Vân Tử Diễm run run, cô ta nhìn Hoắc Ảnh Quân đứng trước giường Vân Tử Lăng, cố nở một nụ cười thản nhiên.
Không hiểu sao trong lòng cô ta cảm thấy hơi hoảng hốt.
Tại sao bọn họ lại khóa cửa?
Vừa nãy có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ?
Cô y tá thấy bầu không khí giữa bọn họ hơi sai sai, lập tức cúi đầu đóng cửa lại rời khỏi đó.
Vân Tử Lăng nghiêng mặt, nhìn về phía cửa sổ.
Cô nhíu chặt mày, cô không thể hiểu nổi những hành động của người đàn ông này.
Đúng là cô đã âm mưu với anh thật.
Lúc cô quay về nhà họ Vân, cô không biết liệu Hoắc Ảnh Quân có ở nhà họ Vân không, nhưng cô biết nhất định Vân Hâm Bằng sẽ không nghe cô nói.
Người đàn ông đó luôn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787166/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.