Anh đến một mình à?
- Ừ.
Vị bác sĩ già đẩy góc kính, bắt đầu đánh giá vị khách đầu tiên trong ngày. Tuy đã vào phòng khám riêng nhưng người đàn ông vẫn không cởi khẩu trang và kính râm, dù sao cũng là vấn đề tế nhị, chẳng ai lại muốn người khác nhận ra mình nên vị bác sĩ cũng không xoắn xuýt vấn đề này lâu, bắt đầu hỏi anh:
- Thường ngày...
- Bình thường.
- Vậy...
- Cũng bình thường.
- ...
Cái người này thật là!
Cảm thấy bệnh nhân có chút ngại ngùng, bác sĩ bắt đầu tiến hành công tác tư tưởng cho anh trước:
- Chàng trai trẻ, cậu cứ không phối hợp thế này tôi không cách nào chẩn đoán bệnh cho cậu được. Dù sao cũng đến đây rồi, trong phòng cũng chẳng có người thứ ba nên cậu không cần thấy khó xử đâu.
- Tôi không ngại.
Ai con mịa nó ngại ngùng hả? Chỉ là anh thấy phiền thôi.
Bác sĩ rất bất lực nhưng vẫn làm tròn trọng trách của mình, hỏi anh một loạt vấn đề xong mới đưa cho anh một ống nhựa trong suốt để kiểm tra chất lượng... chất lượng gì thì ông không cần nói rõ chắc anh cũng hiểu.
Toàn bộ quá trình Minh Tiến rất phối hợp, nhưng ánh mắt anh siêu lạnh lùng giống như muốn đánh sập bệnh viện này, hủy sạch mọi dấu vết của anh ở nơi đây. Đàn ông mà bị phát hiện ra có vấn đề về phương diện đó thật sự rất mất mặt, nhưng ông trời thật sự rất biết cách chơi anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-oan-gia/2836236/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.