Nguyễn Ngọc: Cửa sau, từ cửa chính của bệnh viện, rẽ phải ở ngã tư, sau đỏ rẽ trái. Nguyễn Ngọc: Chị kêu Trần Hoa ra cửa sau đón em. Mộ An An: OK. Sau khi gửi lại tin nhắn, Mộ An An liền ném điện thoại ra ghế phía sau, sau đó lái xe ra cửa sau theo hướng dẫn của Nguyễn Ngọc. Sau khi đến nơi, Mộ An An liền nhìn thấy Trần Hoa đang nhìn xung quanh. Cô nhìn một vòng, rồi đậu xe ờ một khu đất trống. Sau đó xuống xe đi về phía Trần Hoa. “Thế nào, Mặc Mặc bây giờ thế nào rồi?” – Mộ An An vừa gặp Trần Hoa, liền chất vấn về tình trạng của Mặc Mặc. Trần Hoa nói: “Khi phát hiện ra, thì cô bé đã được đưa đến bệnh viện liên kết để cấp cứu rồi, nói là tình trạng bị sốc, đang ở trong ICU ICU: Phòng cấp cứu của bệnh viện thực hiện các kỹ thuật chăm sóc đặc biệt và kỹ lưỡng với những bệnh nhân đang trong giai đoạn bệnh lý cực kỳ nặng và có khả năng đe dọa đến mạng sống của bệnh nhân và được theo dõi trong suốt 24 giờ đồng hồ.
Mộ An An nhíu mày: “Tự sát như thế nào?” Trần Hoa: “Cắt cổ tay.” Hai người nói xong, liền nhanh chóng bước đến phòng họp trong khu tổng hợp. Trần Hoa đại khái nói tình hình ở bên dưới cho Mộ An An nghe: “Hiện tại chủ nhiệm Thường đã gọi tất cả các nhân viên y tế trong bệnh viện trờ lại, đặc biệt là người trực hôm qua, nói là phải thẩm vấn từng người một, phải tra ra rốt cuộc là ai đã sơ suất.” “Hung khí đâu?” – Mộ An An hỏi: “Tự sát cũng cần hung khí, đặc biệt là khoa trầm cảm, an ninh vẫn luôn được kiểm tra.” “Hung khí vẫn chưa có tìm được, người thì đang ở trong ICU, cũng không có cách nào để hỏi cụ thể.” Hai người nói xong, đã lên đến lầu đào tạo tổng hợp. Phòng họp ở cuối hành lang, hai người cách ở một dãy hành lang, đều có thẻ nghe thấy tiếng thảo luận lộn xộn về vấn đề này ở bên trong. “Tôi mới vừa đến khoa trầm cảm về, cả giường đều là máu, nói là tự sát vào sáng sớm nay.”
“Không phải là sáng sớm giống như là thời gian của cuộc họp buổi sáng của chúng ta đấy chứ?” “Ngày hôm qua ai trực vậy nhỉ, tại sao lại để xảy ra chuyện này được chứ?” “Hiện tại các phương tiện truyền thông đang điên cuồng đưa tin rồi, cũng tuyệt vời ghê, sớm không tự sát muộn không tự sát, lại cố tình tự sát vào thời điểm các nhà lãnh đạo và giới truyền thông đến phỏng vấn, đây là đang ra oai sao?” “Trương Hiểu, cô đừng nói như vậy, đứa nhỏ đó rất đáng thương.” “Đứa nhỏ đó có cái gì đáng thương chứ!” Mộ An An vừa đi tới cửa liền nhìn thấy ỵ tá Trương Hiểu nhếch miệng bẩn thỉu: “Đáng thương không phải là chúng ta sao, các người ngày hôm qua không có ca trực, trách nhiệm nhất định không phải ở trên người của các người, các người chỉ biết nói những lời châm chọc mà thôi.” Trương Hiểu nói xong, liền nhìn về phía Hoắc Chân Chân ngồi ở đối diện, lấy lòng nói: “Cô xem, đại tiểu thư Chân Chân của chúng ta cả đêm không ngủ, lại còn bị kêu trở về.” Hoắc Chân Chân vẻ mặt không kiên nhẫn: “Rốt cuộc thì khi nào chuyện này mới có thể kết thúc đây? Thật phiền phức.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]