Khi Mộ An An nghe những gì Nguyễn Ngọc nói qua điện thoại, gần một phút sau mới hoàn hồn lại.
“An An, em có nghe đó không?” “An An?”
“Mộ An An! ?”
Mộ An An hoàn hồn trở lại: “Bây giờ em lập tức đến bệnh viện.”
Mộ An An nói xong liền cúp máy.
Cô có chút hoảng.
Trong đầu cô đều là hình ảnh cô bé láu lỉnh, nhưng ánh mắt lại không hề có một chút tức giận.
Rõ ràng là đã nói hôm nay sẽ đem một con búp bê sứ khác đến.
Rõ ràng ngày hôm qua khi cô ấy ôm con búp bê sứ, cô ấy vô cùng nâng niu nó.
Mộ An An áp kìm nén xúc động, rời khỏi phòng kính, quay trở lại phòng.
Ngay cả trang điểm xấu xí cũng không còn kịp nữa, cô chỉ đơn giản thay một bộ quần áo, đội mũ và mang khẩu trang rồi lập tức lái xe rời đi.
Mộ An An điên cuồng chạy thẳng đến bệnh viện.
Từ bệnh viện cách khoảng hai hoặc ba dãy nhà, có thể nhìn thấy một nhóm người đang chặn lối vào của bệnh viện tâm thần Lam Thiên, cùng với các máy phỏng vấn của các loại truyền thông khác nhau.
Lãnh đạo của bệnh viện mà Mộ
An An chưa từng thấy qua lúc này đã bị bao vây ở bên trong, và đang tiến hành giải thích cho vụ tự sát lần này.
Bệnh viện tâm thần Lam Thiên nằm ở ngoại thành, hơn nữa dù sao cũng là bệnh viện tâm thần, nói ra thì cũng không dễ nghe, ngày thường ngoại trừ nhân viên y tế đi làm và người nhà thường xuyên đến thăm bệnh, về cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nuoi-tu-be-dai-thuc-xin-dung-voi/1084498/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.