Chương trước
Chương sau
Giang cầm cúi người nhặt con dao lên.
Đây là con dao dã chiến, lưỡi dao rất ngắn, nhưng rất sắc bén.
Hoắc Chân Chân rất tức giận, nhìn thấy Giang cầm liền oán giận: “Cô nói với tôi cái gì, cầm dao qua đó Mộ An An sẽ hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn, cô đưa ra ý tưởng thối nát gì vậy?”
Giang cầm mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Hoắc Chân
Chân, trấn an: “Chân Chân, tôi cũng không nghĩ đến cô ta sẽ kiêu ngạo như vậy.”
Hoắc Chân Chân không nói chuyện.
Giang cầm còn nói: “Cũng là tôi không đúng, tôi rất tức giận khi nhìn thấy cô bị bắt nạt. Liền nghĩ cầm con dao nhỏ này đi qua đó, để cho Mộ An An nhìn thấy rõ thân phận của cô, ai biết cô ta lại không biết tốt xấu như vậy. Sớm biết như vậy, lẽ ra tôi nên đi.”
“Cô đừng nói như vậy, là Mộ An An hèn hạ.” – Cảm xúc của Hoắc
Chân Chân lại được xoa dịu.
Giang cầm:” tôi chì là tức giận, Mộ An An này sao có thể đáng ghét như vậy chứ, bắt nạt người ta như vậy, chẳng lẽ không xử lý được cô ta sao?”
“Làm sao có thể không xử lý được.” – Hoắc Chân Chân bị lửa giận điều khiển: “Cô chờ xem đi, Mộ An An cô ta sẽ phải nếm mùi đau khổ.”
Nói xong Hoắc Chân Chân liền đứng dậy.

Giang cầm hỏi: “Chân Chân cô đi
đâu vậy? Con dao này thì sao?”
Hoắc Chân Chân thản nhiên cầm lấy con dao, trực tiếp ném qua một bên: “Mệt mỏi, về nhà ngủ. Cô cũng trở về đi, cô không có ca còn đi theo giúp tôi, ân tình này Hoắc Chân Chân tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Giang cầm mỉm cười, khi đi về phía Hoắc Chân Chân, chân cô ta thản nhiên đá vào con dao nhỏ kia, con dao nhỏ kia thuận thế liền từ khe cửa trượt vào bên trong phòng bệnh.
Mộ An An rất muốn tập trung vào việc học, nhưng nghỉ đến việc Thất gia lúc này đang ờ cùng với Đường Mật, trong lòng liền không khỏi trở nên cáu kỉnh.
Cảm giác khủng hoảng quá mạnh.
Khi thời gian chỉ đến 0 giờ, Mộ An An liền lấy cớ đi vệ sinh.
Thật ra là ở trong toilet, gọi điện cho Tông Chính Ngự.
Điện thoại reo một hồi mới có
người nhấc máy: “Alo?”

Không phải giọng nói của Thất gia mà Mộ An An quen thuộc, mà là giọng nữ mà Mộ An An không muốn nghe nhất.
“An An sao? Tôi là Đường Mật.” -Đối phương còn nói.
Mộ An An bóp điện thoại, khống chế cảm xúc, bình tĩnh nói: “Nghe thấy rồi.”
“Cô tìm Thất gia sao?” – Đường Mật cười cười: “Anh ấy đang tắm, cô có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi giúp cô nhắn lại.”
Đang tắm.
Từ ngữ vô cùng ám muội.
Một người phụ nữ trả lời điện thoại của một người đàn ông và nói rằng anh ta đang tắm.
Chỉ riêng thông tin này thôi cũng đủ khiến người ta phải suy nghĩ miên man rồi.
Mộ An An cắn chặt răng, tỏ vẻ bình tĩnh: “Không cần, tôi sẽ gọi lại sau.”
“Này, khoan đã.” – Đường Mật thấy Mộ An An sắp cúp máy, liền
nói: “Hôm nay tôi cùng Thất gia uống chút rượu, hai người nói chuyện với nhau không ít.”
Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được, Đường Mật lúc này đang ra oai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.