Chương trước
Chương sau
Khi những người bên ngoài phá lên cười, Mộ An An một tay liền đẩy cửa phòng toilet ra.
Hai cô y tá đang nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy tiếng động này, liền lập tức xấu hổ, nhìn chằm chằm Mộ An An cũng không biết nói cái gì, huống chi là động tác tiếp theo.
Hai cô y tá vẫn còn đang lúng túng, còn Mộ An An thì bình tĩnh
Mộ An An rời đi được vài phút, hai cô y tá nhỏ mới phản ứng lại.
“Cái quái gì thế, giả bộ cao quý cái gì, lớn lên thì xấu xí, ở trường thì gian lận điểm học, còn tưởng mình là ai chứ?”
“Bất luận thế nào, đắc tội với Hoắc đại tiểu thư, sau này có cô ta nhận lấy.”
Khi Mộ An An trở lại phòng làm việc, phòng làm việc đã trở lại
yên tĩnh.
Hoắc Chân Chân cùng với những người khác đều không có ở đây, chỉ có mỗi Nguyễn Ngọc, biểu cảm ngưng trệ.
Vừa nhìn thấy Mộ An An trở lại, Nguyễn Ngọc liền nhanh chóng nói: “An An, em có muốn liên lạc với Hoắc Hiển không? Chị mới vừa gửi tin nhắn cho Hoắc Hiển, Hoắc Hiển đang ở bên ngoài, nói hôm nay không có đến đây.”
“Gửi tin nhắn gì cho Hoắc Hiển?” -Mộ An An cau mày.

Nguyễn Ngọc nôn nóng: “Em làm như vậy với Hoắc đại tiểu thư, ngoại trừ Hoắc Hiển ra, ai giúp được em chứ.”
Sắc mặt Mộ An An trầm xuống, quay đầu lại liếc nhìn Nguyễn Ngọc một cái, tỏ vẻ bất mãn hành động này.
Không hiểu vì sao, khi Nguyễn Ngọc nhìn vào mắt Mộ An An, trong lòng Nguyễn Ngọc lại có một loại cảm giác ớn lạnh.
Như thể cô ấy mà nói thêm một lời nữa, Mộ An An sẽ dùng cách đã đối xử với Hoắc Chân Chân
để đối xử với cô ấy.
Nguyễn Ngọc có chút kinh hãi, liền chuyển chủ đề: “Chủ nhiệm Thường đã nói thế nào?”
Mộ An An ngồi trở lại chỗ ngồi cùa mình:”Viết báo cáo, và xin lỗi cô ta trong cuộc họp sáng mai.”
“Em thật sự muốn xin lỗi sao?”
Cuộc họp sáng mai cô thật sự muốn xin lỗi Hoắc Chân Chân sao?
Có thể hay không?

Mộ An An không trả lời, chỉ cười lạnh.
Nguyễn Ngọc nhìn không hiểu được hành động này của cô, nhưng cô ấy có dự cảm không tốt: “Em sẽ không định, gây chuyện ở buổi họp sáng đấy chứ?”
Mộ An An không đáp lại.
Nguyễn Ngọc có một dự cảm xấu, muốn thuyết phục, nhưng Mộ An An đã bắt đầu đọc sách và ghi chú, rõ ràng là có ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
Nguyễn Ngọc cũng không nói gì nhiều nữa.
Bên kia.
ở hành lang trên tầng hai của bệnh viện tâm thần Lam Thiên.
Sau khi Hoắc Chân Chân được đưa ra khỏi văn phòng, đã được bác sĩ Trần và một vài y tá trấn an.
Nhưng Hoắc Chân Chân tức giận đuổi mọi người đi, một mình ngồi ở hành lang.
Trong tay vẫn cầm con dao vừa rồi muốn đâm Mộ An An.
Khi cảm thấy có người đi tới, liền liếc mắt nhìn người đi tới, rồi trực tiếp ném con dao thẳng vào chân người đó: “Con dao quỷ quái gì vậy, một chút tác dụng cũng không có!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.