Chương trước
Chương sau
Cung Nhược Hàn im lặng một lúc rồi nói: “Có thể giấu gì chứ?”
Anh ta đang lái xe chạy trên một cây cầu lớn…
“Thực ra tôi luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao lúc đó Hạ Ngôn lại đối xử với tôi như thế, nếu chỉ vì đam mê nhất thời của anh ta thì tôi nghĩ đó cũng quá tồi tệ rồi. Cho nên chỉ cần anh ta nhớ lại mọi thứ, tôi cũng có thể biết được tất cả mọi thứ lúc đó là chuyện như thế nào!”
“Không nghe lời người ta nói thì sẽ luôn bị thiệt thòi đấy, cô nhóc họ Cố ạ.”
“...” Lần này đổi lại là Tích Niên im lặng, cô luôn cảm thấy Cung Nhược Hàn đang che giấu gì đó, nhưng nếu muốn nói đó là gì thì cô cũng không biết, nếu muốn cạy được lời từ miệng anh ta thì trừ khi chuốc say anh ta thôi. Tuy nhiên… Cô đã không muốn uống rượu nữa rồi, trong lúc suy nghĩ, cô nhìn về phía trước: “Á! Cẩn thận!”
Chỉ nhìn thấy phía trước có đặt một tấm bảng viết rằng ‘Đang thi công’.
Nhưng hai người cũng chỉ nghĩ đến lời nói của nhau, hoàn toàn không để ý tới tấm bảng ở phía trước.
Cung Nhược Hàn cũng vừa mới phản ứng lại, khi đạp phanh gấp thì chiếc xe đã lao vào chỗ đang thi công, bánh xe bị trượt…
Đầu xe mất kiểm soát quay sang một bên, thành cầu vậy mà không có hàng rào bảo vệ! Đây có lẽ chính là lý do cho việc thi công? Điều kinh hoàng đang ở ngay trước mắt.
“Á!” Cố Tích Niên kinh ngạc thốt lên.
Một nửa thân xe đã lao ra ngoài. Một nửa thân xe đang lơ lửng trên không trung, có lẽ chỉ có bánh sau còn đang ở trên cầu.
Tim đập thình thịch, ở ngay trước mắt chính là dòng sông mênh mông vô bờ! Đây là sông mẹ của thành phố phồn hoa này, có thể nói là sâu không thấy đáy!
“Cô nhóc họ Cố, đừng cử động.” Cung Nhược Hàn điềm tĩnh nói.
Lúc này, thân xe lắc lư, gió thổi qua thì sẽ ngã xuống ngay, hai người gần như chỉ khẽ di chuyển một cái thì sẽ khiến cho thân xe này đổ về phía trước.
Tích Niên quay đầu qua như máy móc: “Chiếc xe này, nếu như ngã xuống thì liệu có phát nổ không?”
“Nếu chúng ta xui xẻo như vậy, chiếc xe rớt xuống tình cờ rơi vào một tảng đá lớn trên sông, hoặc là tình cờ có một chiếc du thuyền đi qua, nếu chúng ta và nó đâm vào nhau thì đúng là phải chúc mừng rồi, vận may của chúng ta đúng là tốt đến phát nổ!” Cung Nhược Hàn cười nói.
“Anh, anh còn cười được sao? Tôi chưa từng trải qua tai nạn xe hơi như vậy!” Cô khẽ run rẩy, nhưng thậm chí đến động tác run rẩy cơ thể cũng có thể khiến chiếc xe lắc lư hai cái, gần như là muốn nhấc trái tim của người ta lên cổ họng, căng thẳng muốn chết!

“Ha ha… Tôi tin nữ thần may mắn sẽ chiếu cố tôi.”
“Nhưng tôi không tin Phật.” Tích Niên cứng đờ nói, liếc nhìn cánh cửa xe: “Anh nói nếu bây giờ chúng ta mở cửa xe ra và nhảy xuống dưới thì liệu có tốt hơn chút không?”
“Ở độ cao này, nếu cô hoảng loạn mà không làm đúng tư thế nhảy nước thì có thể sẽ bị dòng nước vỗ đến tan xương nát thịt đấy.” Cung Nhược Hàn cười nói.
“Anh toàn là làm tôi sợ!” Tích Niên đã từ bỏ ý định này, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng những gì anh ta nói cũng là sự thật, chiếc xe này trước sau lắc lư, nếu vì động tác của cô mà khiến nó đột ngột lắc lư, cô không làm đúng tư thế nhảy nước thì không thể tránh khỏi sẽ bị gãy xương hay gì đó.
Chẳng lẽ chỉ có phó thác cho trời sao?
‘Rè rè rè…’ Cửa sổ trời của xe đột nhiên mở ra.
Cung Nhược Hàn bình tĩnh nói: “Nhưng nếu cô một mình leo ra ngoài từ cửa sổ trời này thì vẫn có cơ hội đi lên ven đường.”
“Một mình tôi? Còn anh thì sao?”
“Cô không cần phải lo lắng.”
“Anh đã nghĩ tôi là người quá nhát gan rồi, cho dù tôi có căng thẳng đến mấy, cũng sẽ không sợ hãi đến nỗi bỏ rơi đồng bọn!” Cô nói, một chân dậm mạnh xuống đất.
Đầu xe vốn đã mất thăng bằng, cộng thêm việc dùng sức của cô, ông trời hợp tác thổi một cơn gió đến đây, đỉnh thật! Cả chiếc xe đổ về phía trước!
Cung Nhược Hàn nhìn cô: “Cô đúng là không sợ chết chút nào.”
“Không phải anh đã nói nữ thần may mắn sẽ chiếu cố nơi này sao? Tôi tin anh.”
Khi xảy ra tai nạn xe hơi, không biết hai người còn lấy đâu ra tâm trạng để cười nói vui vẻ.
‘Bõm…’ Những tia nước khổng lồ bắn ra khắp nơi, chiếc xe ngay lập tức chìm trong nước, mở cửa sổ trời ra, để nước đồng loạt tràn vào.
Tích Niên mở dây an toàn, chân giẫm lên ghế, nhanh nhẹn chui từ cửa sổ trời ra bên ngoài. Vỗ vào cửa sổ xe, tuy Cung Nhược Hàn đã tháo dây an toàn ra nhưng anh ta vẫn không ra đây.
Cô đập vào cửa sổ xe, mau ra đây đi! Tại sao còn không ra đây? Mở cửa xe ra, cô phồng hai má lên, ngờ vực nhìn Cung Nhược Hàn, anh ta vẫn an yên ngồi ở đó trong dòng nước.

Một tay che mũi, một tay chỉ ra ngoài, mở to hai mắt, như thể đang nói: ‘Tại sao còn không rời đi? Ngồi ở đây làm gì?’
Nhưng Cung Nhược Hàn nhắm mắt lại, bất lực.
Trong nước, dáng vẻ của anh ta trở nên hơi mơ hồ, nhìn không rõ lắm, trong đầu Tích Niên lóe lên một tia sáng, vô thức nghĩ đến điều gì đó, không phải chứ! Chẳng lẽ một Cung Nhược Hàn biết tất cả lại không giỏi bơi sao?
Cô một tay nắm lấy Cung Nhược Hàn rồi kéo anh ta ra ngoài, Tích Niên bắt lấy anh ta bơi ra ngoài…
Đúng là hơi tốn sức khi kéo theo một người bơi trong nước, nhưng cô không quan tâm những điều này, dốc hết sức bơi ra ngoài, trong con sông rộng lớn này, vẫn còn cách một khoảng xa để đến bờ.
May mắn thay, có một chiếc tàu khách đi ngang qua, vừa hay cứu lấy hai người họ.
Ngồi trên du thuyền phơi mình dưới nắng, Cung Nhược Hàn nằm ở một bên, một lúc sau thì anh ta tỉnh lại: “Thời tiết tốt thật đấy!” Hai mắt nhìn lên bầu trời, anh ta giơ tay lên để che ánh nắng gay gắt chiếu đến. Trên người vẫn còn ướt sũng. Khóe miệng nở ra một nụ cười.
“Anh còn cười được nữa à, chúng ta đã suýt chết đấy.”
Cung Nhược Hàn đưa mắt nhìn sang cô, ngồi dậy, hất nước trên tóc xuống rồi nói: “Nếu cô buông tôi ra, không phải cô có thể sống sao?”
“Vậy chẳng phải anh sẽ chết sao?”
“Vậy thì đã sao?”
“Không chút quý trọng sinh mạng gì cả, anh như vậy không thấy có lỗi với bố mẹ của anh sao? Ôi… Nhưng anh cũng thật là, không biết bơi mà còn bảo tôi từ cửa sổ xe đi trước, nếu anh nói với tôi sớm hơn thì tôi đã bảo anh đi trước rồi, một mình tôi rơi xuống, dù sao thì tôi cũng biết bơi nên tôi không sợ!” Tích Niên lẽ thẳng khí hùng nói.
“Ha…” Cung Nhược Hàn cười: “May thay cô cũng có thể bơi xa như thế trong con sông dài như vậy.”
Tích Niên vỗ ngực, phủi đi sự khó chịu vừa nãy và nói: “Đây xem là gì chứ, trước kia khi tôi chỉ có một mình, tôi cũng có thể bơi từ giữa con sông này đến bờ đấy!”
“Thật sao? Không ngờ cô còn là một kiện tướng bơi lội đấy? Tuy nhiên… Chẳng lẽ cô đã thử bơi trong con sông này sao? Nơi này chắc hẳn là cấm bơi lội mà đúng không.”
“Nói ra thì tôi cũng bất lực! Nhớ lúc đó tôi…” Tích Niên nhớ đến lần đầu tiên cô và Hạ Ngôn gặp nhau, bất đắc dĩ từ trên du thuyền nhảy xuống, chính là bơi từ con sông này trở về bờ. Nhưng chủ đề nhất thời nổi hứng nói lên này lại khiến cô nhận ra tính nghiêm trọng của chủ đề này.
Rất rõ ràng, Cung Nhược Hàn biết chuyện trên du thuyền của năm năm trước, nếu nói ra chuyện trên du thuyền thì liệu có để Cung Nhược Hàn đoán ra được điều gì đó không? Nếu chuyện của năm năm trước bị phanh phui, vậy chuyện của Tiểu Hoại có thể cũng sẽ bị liên lụy theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.