“Tôi thực sự không biết tôi như thế nào mới gọi là chọc tức em, như thế nào mới gọi là không chọc tức em. Vì em đã xem tôi là kẻ thù, vậy thì còn gì phải ăn nữa chứ? Nhìn tôi, chẳng lẽ em không cảm thấy mắc nghẹn khi ăn những món này sao? Tôi thấy chi bằng không ăn sẽ tốt hơn!”
“Chị à, chị bước ra khỏi nhà hàng này là đang dùng hành động nói với tôi rằng chị muốn tuyên chiến với tôi?”
“Tôi không có bất kỳ ý định chiến đấu nào với em cả, trong mắt tôi chỉ có một việc, chính là tìm bố, chỉ như vậy! Nếu em muốn cản đường của tôi, vậy thì tôi cũng chỉ tiếp đến cùng!” Nói một câu đơn giản ngắn gọn, không có bất kỳ nể tình nào cả, sau khi nói xong thì cô xoay người rời khỏi nhà hàng này.
Cố Lan Đình nhìn cô rời đi, khẽ cười, cầm đũa lên ăn tiếp: “Chị à, phải làm thế nào mới có thể khiến bộ xương kiêu ngạo này của chị cúi đầu khom lưng đây? Tôi thực sự ngày càng hứng thú đấy.”
Tích Niên vừa rời khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Triệu Khiết Vũ vội vàng chạy tới từ phía bên đây, cô cũng không muốn nói gì với Triệu Khiết Vũ nữa, xoay người đi về phía con đường khác.
Trong nhà hàng.
Cố Lan Đình tự mình ăn đồ.
Triệu Khiết Vũ xông vào: “Lan Đình!”
“Ồ, mẹ ơi, mẹ đến đúng lúc lắm, ngồi xuống cùng ăn cơm đi.” Cố Lan Đình cười nói.
“Con ơi là con, tại sao lại nói chuyện với con khốn Cố Tích Niên đó chứ? Lại còn cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421553/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.