Tích Niên cũng mở tờ giấy ra, con ngươi lập tức giãn ra, cô ngay lập tức siết chặt tờ giấy: “Triệu Khiết Vũ, bà!” Trên tờ giấy ghi rằng ‘Đồ con hoang, cô bị lừa rồi’.
Triệu Khiết Vũ cầm lấy bản hợp đồng trên tay, lập tức điên cuồng xé nát, vừa xé vừa cười lớn: “Ha ha ha ha, cái đứa con hoang như cô mà muốn đấu với tôi sao? Biết cái gì gọi là gừng càng già càng cay không? Hừ, cô tưởng tôi thực sự sẽ đưa địa chỉ cho cô sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù bây giờ cô có chết ngay tại đây thì tôi cũng sẽ không nói cho cô biết dù chỉ một từ!”
Cầm đống giấy vụn trên tay, bà ta cố tình rắc lên người Tích Niên. Bản hợp đồng bị xé nát tung bay trong không trung, sau đó lắc lư rơi xuống đất…
“Bà vậy mà lại gạt tôi? Không ngờ bà cũng là kẻ bỉ ổi nói không giữ lời!” Tích Niên tức giận nói.
Triệu Khiết Vũ khoanh hai tay trước ngực: “Vậy thì sao? Tôi cần phải giữ chữ tín với loại người này như cô sao? Nói thế nào thì tôi cũng là người lớn của cô, lấy thứ gì đó từ tay cô cũng là lẽ đương nhiên mà. Hừ!”
“Bà…”
“Bà cái gì mà bà? Cố Tích Niên, bây giờ cô còn có thể chơi chiêu trò gì nữa? Bây giờ cô còn nắm được nhược điểm gì nữa không? Hả? Hà hà hà… Bản hợp đồng hiện đã bị tôi xé nát rồi, cũng chính là nói cô đã không mất đi con át chủ bài, cô thua rồi, cả đời này cô cũng đừng mong tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421524/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.