“Tiểu Hoại, đêm qua nhóc với mẹ đi ra ngoài, đã đi đâu vậy?” Ly Minh nói. “Ơ? Chú lớn, chú cũng biết chuyện này à?” “Mau nói đi.” Cố Tiểu Hoại nói: “Hôm qua con với mẹ đi ăn trộm, đến trộm đồ ở công ty chú đẹp trai. Sau đó chú đẹp trai còn đưa mẹ với con về đây nữa đấy.” “Chú đẹp trai?” “Chú đẹp trai?” Trương Tiểu Quy và Ly Minh gần như là đồng thanh hỏi. Cố Tiểu Hoại gãi đầu nói: “Chú đẹp trai chính là Hạ, Hạ Ngôn.” Cậu bé từng nghe mẹ gọi tên của chú đẹp trai nên cũng nhớ được. Cố Tích Niên ở trên lầu dùng tấm chăn trùm đầu lại, ban đầu còn rất buồn ngủ, nhưng không hiểu sao cảm giác mệt mỏi lại biến mất từng chút một. Ôi… Không khỏi giơ tay lên sờ vào cổ của mình… ‘Cốc cốc cốc…’ “Ai đó?” “Niên Niên, là tớ.” “Vào đi.” Tích Niên nằm trên giường, uể oải nói. Cánh cửa bị đẩy ra, Trương Tiểu Quy chậm rãi bước vào, cô ấy tiện thể đóng cửa phòng lại. Tích Niên nghiêng người nhìn cô ấy: “Tiểu Quy, có chuyện gì sao?” Trương Tiểu Quy bước đến mép giường: “Niên Niên, tớ vừa nghe Tiểu Hoại nói rằng đêm qua cậu đã cùng nó đến công ty của Hạ Ngôn. Anh ta còn đưa cậu về đây vào ban đêm.” “Ừm. Sao vậy?” “Trên cổ của cậu…” Trương Tiểu Quy nhìn cổ của Tích Niên, mặc dù đã bị tấm chăn che lại nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn thấy những dấu vết trên khắp cổ. “Tiểu Quy, nếu tớ nói đây là dị ứng thì cậu có tin không?” Tích Niên cười. “Cậu nói gì tớ cũng tin cả, chỉ là Niên Niên à, Hạ Ngôn là một ác quỷ, cậu đừng quên lúc đó anh ta đã đối xử với cậu như thế nào. Hễ là ở chung với anh ta thì cậu phải cẩn thận chút.” Trương Tiểu Quy lo lắng nói. Trong lòng cô hiểu được sự lo lắng của người chị em, giống như cũng biết những dấu hôn trên cổ, Tiểu Quy đoán chừng cũng hiểu rõ trong lòng, thế là không muốn nói thêm gì nữa: “Hạ Ngôn đã mất đi một bộ phận ký ức, anh ta đã quên đi mọi chuyện về nó.”
“Hả?” “Cậu thực sự không biết chuyện này sao, Cảnh Nhi còn biết sớm hơn cả bọn mình nữa.” “Cảnh Nhi? Tớ chỉ biết mấy năm nay cậu ta luôn ở trong công ty của Hạ Ngôn làm giám đốc bộ phận kế toán gì đó. Còn tưởng cậu ta nhung nhớ muốn leo lên giường của Hạ Ngôn nữa chứ.” Trương Tiểu Quy nói, mặc dù là chị em với nhau, nhưng Trương Tiểu Quy tuyệt đối là một người căm ghét cái ác như kẻ thù, cho dù Niên Niên với Hạ Ngôn không phải là kết hôn thật, nhưng Trương Cảnh Nhi đã làm ra chuyện như thế thì cô ấy chắc chắn sẽ không tha thứ. “Lần này tớ về đây vốn là muốn trả thù. Nhưng anh ta không nhớ gì hết, thù hận của tớ trút ra hoàn toàn là không thể lý giải được.” “Vì vậy phải làm sao? Mối thù này còn trả được không?” “Đây là chuyện của sau này, tớ sẽ không quên những gì Hạ Ngôn từng làm, và tớ cũng nhớ rõ cái chết của Thẩm Thừa Quang. Chỉ là tình hình hiện giờ hơi khó xử, tớ và anh ta tạm thời sẽ hợp tác làm một số việc. Tiểu Quy, tớ nói những chuyện này với cậu, chỉ là hy vọng cậu đừng lo lắng cho tớ. Tớ tự biết chừng mực.” “Ừm, tớ biết rồi, Niên Niên, tớ có thể thấy được cậu đã thay đổi rất nhiều trong năm năm qua, cậu có thể tự bảo vệ bản thân rồi. Tớ cũng yên tâm.” ‘Ting reng reng, ting reng reng, ting ting ting…’ Chuông điện thoại vang lên, Trương Tiểu Quy lấy điện thoại ra, vừa trả lời điện thoại chưa được vài câu thì sắc mặt đột nhiên thay đổi đáng kể, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc. “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.” Cô ấy cúp máy. Tích Niên cũng nhận ra điều gì không ổn, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Em trai nhỏ của tớ bị người ta đánh và bị chặt mất một cái tay.” Trương Tiểu Quy nói, trong mắt đầy vẻ sốt ruột. “Cái gì? Nghiêm trọng như vậy à!” Băng đảng Phi Xa, cùng lắm chỉ là chơi đua xe tốc độ mà thôi, cũng không thường xuyên tham gia vào các cuộc chém giết của xã hội đen, tại sao đột nhiên bị… Hơn nữa băng đảng Phi Xa của Trương Tiểu Quy vẫn khá nổi tiếng trong địa phương, ai lại hống hách làm ra chuyện như vậy! “Niên Niên, tớ không nói với cậu nữa, tớ phải qua đó xem tình hình trước.” “Đợi đã, tớ đi cùng với cậu.” Cô cũng lo lắng cho Tiểu Quy, hơn nữa nghe có vẻ sự việc gây ra khá lớn, thực sự sợ rằng sẽ còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. “Không phải cậu muốn đi ngủ sao? Đêm qua các cậu ra ngoài rất muộn mới về nhà mà, đừng đi theo tớ, cậu đi ngủ đi.” “Không sao.” Tích Niên vén chăn ra nhảy xuống giường, đi tới tủ quần áo, cởi đồ ngủ ra rồi nhanh chóng thay bộ đồ khác, cầm một chiếc khăn lụa buộc vào cổ. Giao Tiểu Hoại cho Ly Minh chăm sóc, cả hai vội vã ra khỏi cửa. Trong phòng bệnh của bệnh viện. Trên hành lang đứng đầy người, khi thấy Trương Tiểu Quy và Tích Niên bước tới thì tất cả mọi người cũng vây quanh: “Chị đại.”
“Chị đại.” Trên mặt của mọi người cũng là vẻ u sầu. “Thế nào rồi?” Trương Tiểu Quy hỏi. “Đã làm phẫu thuật rồi, nhưng tay trái bị chặt đứt hoàn toàn, đã không còn cách nào khác, e rằng sau khi vết thương lành lại cũng không thể lái xe nữa.” Đau buồn nói. Trương Tiểu Quy nhắm mắt lại, trên mặt cũng là vẻ đau buồn, Tích Niên đứng bên cạnh, cái tay nhẹ nhàng vỗ lên vai của Tiểu Quy, cô biết Tiểu Quy rất coi trọng các người anh em. Xem các người anh em còn quan trọng hơn cả bản thân. Tích Niên hỏi: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Người anh em ở một bên nói: “Chuyện là như vậy, chúng tôi vẫn tổ chức cuộc thi đua xe tốc độ ở chỗ cũ như thường lệ, kết quả đột nhiên có một người mới đến, lại còn là một người phụ nữ. Đối phương tuyên bố muốn thi đấu với chúng tôi.” “Sau đó thì sao?” “Sau đó cậu ấy đứng ra thi đấu với người phụ nữ đó, kết quả bất ngờ thay, kỹ năng lái xe của người phụ nữ đó rất xuất sắc, sau khi giành được vị trí đầu thì cứ khăng khăng kéo cậu ấy xuống xe, nói rằng đã thua rồi thì phải chấp nhận hình phạt, cho nên…” Người anh em ở một bên cũng không thể nói tiếp nữa. Tích Niên vịn trán, đúng là tàn bạo vô lý! Cô cũng không biết có thể nói gì nữa. Trương Tiểu Quy đâu nào còn nghe tiếp được nữa, siết chặt nắm đấm, mở to hai mắt, hốc mắt đỏ hoe, trong mắt toàn là nước mắt: “Mẹ kiếp, là người phụ nữ nào làm vậy? Lại dám động vào người của tôi trên địa bàn của tôi như vậy!” “Không quen biết.” “Có ai trong mọi người quen biết không?” Tất cả những người trên hành lang cũng lắc đầu. “Chị đại, chị vào xem người trước đi, hiện giờ cậu ấy rất sa sút tinh thần.” “Ừm.” Đẩy cửa phòng bệnh ra, có một người vẻ mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, cậu ta tên là Lục Lục, là một người tài giỏi trong băng đảng Phi Xa của Trương Tiểu Quy, kỹ năng lái xe rất tốt. Khi đó Tích Niên còn ở đây thì cậu ta đã ở đó rồi. Là một thành viên kỳ cựu, bây giờ tay cậu ta được băng bó, trông vô cùng hốc hác. “Lục Lục.” “Chị, chị đại.” Lục Lục tiều tụy kêu lên, ánh mắt rơi trên người Tích Niên ở bên cạnh Tiểu Quy, cậu ta nhìn chằm chằm rồi ngờ vực nói: “Chị, chị là chị Niên?” Tích Niên không ngờ rằng cậu ta còn nhận ra mình, cũng không ngờ rằng người bị thương lại là người bạn cũ của mình – Lục Lục: “Lục Lục…” “Lục Lục, mặt cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trương Tiểu Quy đột nhiên kích động chạy đến bên giường, khi đứng ở vị trí cửa phòng không thể nhìn thấy mặt bên của cậu ta, nhưng khi đến gần thì có thể nhìn thấy dấu vết đỏ như máu trên khuôn mặt trắng bệch kia. Lục Lục giơ tay trái lên và sờ: “Chỗ này đã không còn đau nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]