“Tiểu Hoại, đêm qua nhóc với mẹ đi ra ngoài, đã đi đâu vậy?” Ly Minh nói.
“Ơ? Chú lớn, chú cũng biết chuyện này à?”
“Mau nói đi.”
Cố Tiểu Hoại nói: “Hôm qua con với mẹ đi ăn trộm, đến trộm đồ ở công ty chú đẹp trai. Sau đó chú đẹp trai còn đưa mẹ với con về đây nữa đấy.”
“Chú đẹp trai?”
“Chú đẹp trai?”
Trương Tiểu Quy và Ly Minh gần như là đồng thanh hỏi.
Cố Tiểu Hoại gãi đầu nói: “Chú đẹp trai chính là Hạ, Hạ Ngôn.” Cậu bé từng nghe mẹ gọi tên của chú đẹp trai nên cũng nhớ được.
Cố Tích Niên ở trên lầu dùng tấm chăn trùm đầu lại, ban đầu còn rất buồn ngủ, nhưng không hiểu sao cảm giác mệt mỏi lại biến mất từng chút một. Ôi… Không khỏi giơ tay lên sờ vào cổ của mình…
‘Cốc cốc cốc…’
“Ai đó?”
“Niên Niên, là tớ.”
“Vào đi.” Tích Niên nằm trên giường, uể oải nói.
Cánh cửa bị đẩy ra, Trương Tiểu Quy chậm rãi bước vào, cô ấy tiện thể đóng cửa phòng lại.
Tích Niên nghiêng người nhìn cô ấy: “Tiểu Quy, có chuyện gì sao?”
Trương Tiểu Quy bước đến mép giường: “Niên Niên, tớ vừa nghe Tiểu Hoại nói rằng đêm qua cậu đã cùng nó đến công ty của Hạ Ngôn. Anh ta còn đưa cậu về đây vào ban đêm.”
“Ừm. Sao vậy?”
“Trên cổ của cậu…” Trương Tiểu Quy nhìn cổ của Tích Niên, mặc dù đã bị tấm chăn che lại nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn thấy những dấu vết trên khắp cổ.
“Tiểu Quy, nếu tớ nói đây là dị ứng thì cậu có tin không?” Tích Niên cười.
“Cậu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421522/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.