Nghe vậy, sắc mặt của Triệu Khiết Vũ lập tức thay đổi, cô nhóc này đã biết rồi sao? Hừ, hóa ra là về đây khởi binh hỏi tội à! Bà ta bình tĩnh lại rồi nói: “Tôi không biết cô đang nói gì. Chuyện đã trôi qua năm năm, cô thích nói sao thì nói, tôi cũng chẳng thèm quan tâm cô đã kết hôn hay là đã ly hôn. Mặc dù tôi là mẹ của cô, nhưng tôi cũng chỉ là mẹ kế của cô mà thôi, chúng ta không có quan hệ huyết thống, tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện của cô!”
Tích Niên mặt không biến sắc, cô sớm biết sẽ có câu trả lời như vậy, chơi xấu, không thừa nhận à. Hừ! Dù sao hôm nay cô trở về cũng không phải để khởi binh hỏi tội.
“Bà tưởng tôi về đây khởi binh hỏi tội à?” Tích Niên cười hỏi.
Triệu Khiết Vũ lập tức nghẹn lời, đã năm năm trôi qua, con khốn này đã trở nên càng ngày càng thẳng thắn rồi, nanh vuốt này có vẻ sắc bén hơn năm năm trước nhiều, đôi mắt nhỏ nhìn chòng chọc, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt bà ta chắc?
Bà ta cũng ngồi bắt chéo chân, trừng mắt lại Tích Niên với dáng vẻ trịch thượng: “Ha, vậy cô đừng vòng vo nữa, có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
“Được, tôi chính là thích thẳng thắn, và mong rằng lát nữa bà tốt nhất cũng thẳng thắn chút.” Tích Niên cười nói, sau đó đưa mắt nhìn lên lầu, theo thói quen tìm kiếm căn phòng bố từng ở.
Triệu Khiết Vũ cũng nhìn lên theo, làm gì vậy? Dáng vẻ bí ẩn, bà ta không tin,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421512/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.