Mà bà ta không biết là Cố Tích Niên vẫn luôn âm thầm theo dõi bà ta, vì kế hoạch của mình, cô có thể nhẫn nhịn mọi thứ, bao gồm cả sự căm hận với người phụ nữ này.
Tích Niên biết dù cho hiện giờ cô đã có năng lực giết Triệu Khiết Vũ, nhưng cô cũng không thể giết bà ta được. Bởi vì bố của mình còn đang nằm trong tay bà ta, nào có thẻ ra tay được chứ?
Cô có quá nhiều bất đắc dĩ.
Cho đến khi Triệu Khiết Vũ trở về nhà, Tích Niên cũng lén lút theo đến nhà họ Cố. Nơi này giống như năm năm trước, không có bất kỳ thay đổi nào. Đứng ở ngoài cửa, nhưng trong mắt cô lại đầy sự lo lắng với gia đình này.
Bao nhiêu niềm vui, là ở đây.
Bao nhiêu đau buồn, cũng là ở đây.
Đây là nơi cô được sinh ra và lớn lên, cô đã trải qua mười tám năm thanh xuân ở ngôi nhà này, nhưng bây giờ, ngôi nhà này đối với cô mà nói lại xa lạ như thế.
Cô muốn trở về gia đình lúc trước biết bao, gia đình đó có bố. Đáng tiếc… Gia đình này không có bố nên thật lạnh lẽo.
“Xin chào, cô cứ mãi đứng ở ngoài cửa, có chuyện gì không?” Có cô người làm để ý thấy Cố Tích Niên đứng ở ngoài cửa.
Tích Niên nhìn cô người làm, một khuôn mặt xa lạ, trong cái nhà này thậm chí đến một khuôn mặt quen thuộc cũng không còn sao? Có lẽ chỉ còn lại Triệu Khiết Vũ.
“Tôi muốn gặp Triệu Khiết Vũ.”
“Hả?” Cô người làm kinh ngạc.
“Mở cửa.” Tích Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421511/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.