Lúc đang ăn cơm, Tích Niên hỏi: “Vòng tay anh đeo cho tôi này là thứ gì vậy? Tại sao không tháo ra được?”
“Ngoài tôi ra, không ai có thể tháo ra được.”
“Ừm… Trên thứ này không có máy theo dõi gì đấy chứ?” Người đàn ông này muốn đùa chết cô hả?
“Sức tưởng tượng của cô thật đúng là phong phú.”
Tích Niên im lặng một chút, không thể kêu anh ta tháo vòng tay xuống được. Vì vậy cô chỉ đành trở về rồi lại nghĩ cách, nói không chừng Tiểu Hoại hoặc Ly Minh sẽ có biện pháp gì: “Thôi quên đi, tôi đã tốn không ít tâm tư cho bữa cơm này đấy, anh ăn nhiều một chút.”
Từ nhỏ đến lớn, cô đã học được một câu, lấy gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng. Trong năm năm kiếm sống này, cuộc đời lại dạy cô thêm hai câu nữa sau câu nói kia.
Lấy ác trị ác, lấy vũ lực trị vũ lực!
Không có việc gì thì cũng chẳng lấy gậy ông đập lưng ông!
Đêm khuya.
Tích Niên tháo dép ra, dè dặt chui vào trong phòng của Lam Tử Kiên... Động tác của cô rất uyển chuyển nhẹ nhàng, cho dù lúc mở cửa cũng cố hết sức không phát ra chút tiếng động nào.
Nhìn người nằm trên giường không hề động đậy, Tích Niên đi tới bên tường. Bàn tay lặng lẽ sờ tới chỗ công tắc đèn ở đó...
Cô bật lên!
Trong nháy mắt, căn phòng tối trở nên sáng chưng, muốn hỏi tại sao cô lại to gan như vậy hả? Hì hì hì! Hôm nay lúc cô đi ra ngoài mua đồ ăn, đã nhân tiện mua thêm mấy gói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421499/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.