Lúc nào Lam Tử Kiên cũng mỉm cười, mặc kệ cô nói cái gì.
Tích Niên tiếp tục nói: “Bây giờ dù anh có làm gì kia với tôi thì chẳng qua cũng chỉ là tình một đêm mà thôi. Sau khi xong việc, tôi còn đi mắng chửi anh khắp nơi, nói xấu anh. Anh cần gì lại phải tô vẽ thêm một nét đen tối cho cuộc đời mình chứ?”
“Thật đúng là bảo vệ chính mình trong sạch nhỉ, bé cưng.”
Tích Niên quật cường nhíu mày: “Chỉ cần là con người đều nên có năng lực kiểm soát bản thân, mà không phải đợi người khác điều khiển. Như vậy tôi sẽ khinh thường chính mình.”
“Ha ha...” Bàn tay to của Lam Tử Kiên vuốt ve mái tóc đen nhánh của Tích Niên, nhẹ nhàng vén mái tóc đã khô hơn nửa của cô ra sau tai. Khóe môi nở một nụ cười: “Tích Niên, thật ra cô nên biết, cô nói mấy thứ này với tôi đều vô dụng cả thôi. Tuy rằng tôi nghe nhưng sẽ không ngăn được hành động tiếp theo của tôi đâu.”
“Anh muốn tôi làm thế nào hả?” Lần này, Tích Niên thật sự nhân nhượng cầu toàn. Cô không muốn thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, như vậy cũng quá chơi nhau rồi. Đến cuối cùng, kết quả của việc bốc đồng còn chưa biết ai kẻ thiệt thòi đâu.
“Cô nhân nhượng cầu toàn như vậy là vì Hạ Ngôn hả?” Không phải anh ta không nhận ra mục đích của người phụ nữ này. Mỗi một câu chữ cô nói ra anh ta đều có thể hoàn toàn nhìn thấu.
“Tôi vì Hạ Ngôn ư? Tại sao tôi phải vì anh ta chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421498/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.