Tích Niên ngước mắt lên, đôi mắt đã hiện lên tơ máu, nước mắt cũng bị ép ra. Thứ kia khó chịu muốn chết mà, cô nuốt mấy ngụm nước bọt rồi mới nói: “Tôi sẽ.”
“Vậy có chuyện gì với cô thế?”
Tích Niên ngó cái chân bị chuột rút của mình theo bản năng, sau đó lại nhìn cánh tay vô dụng đau đớn vì bị rút gân, bất đắc dĩ nói: “Chưa từng thấy tay chân bị chuột rút hả? Nhưng lần này cám ơn anh.” Cô thật sự không nghĩ tới Hạ Ngôn sẽ đến cứu mình. Cho dù có chết, cũng không ý định như vậy, như người ta thường nói, tai nạn luôn đi cùng với sự biết ơn.
“Sao lúc nào cô cũng bị chuột rút thế? Cô bị rơi xuống nước thì sẽ bị vậy à?” Hạ Ngôn thuận miệng thốt ra một câu như thế.
“Ai nói...” Tích Niên vẫn còn chưa nói hết câu sau, thì đột nhiên nhận ra lời này không ổn. Hạ Ngôn đã mất trí nhớ, quên hết những ký ức có liên quan đến cô. Mỗi ngày sau năm năm họ lần nữa gặp lại, không có lúc nào cô từng để lộ ra việc mình rơi xuống nước sẽ bị chuột rút. Nhưng sao anh sẽ nói ra câu này nhỉ? Lẽ nào anh biết chuyện cô rơi xuống nước sẽ bị rút gân ư? Cô nghi ngờ nhìn Hạ Ngôn: “Sao, sao anh đột nhiên nói ra câu này thế? Hôm nay, hôm nay hẳn là lần đầu tiên tôi ngã xuống nước bị chuột rút ở trước mặt anh nhỉ!”
Tích Niên ngập ngừng nói ra, nhưng trong lòng lại giống như nai con nhảy loạn. Nếu cô nhớ không nhầm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421491/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.