Dường như mặt nước cách Tích Niên rất xa, có phải cô cứ thế chết đi hay không? Cô vẫn còn chưa làm gì hết... chưa làm được gì cả.
Tích Niên ra sức giãy dụa, đầu trồi lên khỏi mặt nước, đang định hít một ngụm không khí lớn: “Cứu...” Nhưng cô còn chưa kịp thốt ra tiếng hô, đã nuốt đầy một ngụm nước.
“Ưm!” Tích Niên lại chìm xuống một lần nữa, hai tay khua khoắng hoảng loạn trong nước, nhưng không có tác dụng gì. Rốt cuộc họ có biết chân cô bị chuột rút hay không? Ôi trời, sao mới động một xíu, tay cũng sắp bị rút gân vậy?
Tay cũng sắp không động đậy được, lần này hoàn toàn xong đời.
Lam Tử Kiên, Lam Tử Kiên mau tới cứu tôi với!
Nước tràn vào trong miệng cô hết ngụm này đến ngụm khác. Cô muốn phun ra, nhưng vừa há miệng, nước lại rót đầy vào trong mồm. Xong đời rồi... Lần này, cô thật sự lật thuyền trong mương.
Trên mặt nước, Lam Tử iên còn đang ở đầu bên kia của bể bơi, bé cưng này sao thế nhỉ? Lặn xuống lâu như vậy còn không chịu lên? Không phải người phụ nữ này cái gì cũng biết đôi chút hả? Bơi lội dễ ợt này hẳn cũng biết chứ nhỉ?
Anh ta cũng không đi qua xem thử có chuyện gì xảy ra, chỉ nghi ngờ nhìn về phía đó. Ai sẽ nghĩ tới, Cố Tích Niên người trước giờ có tính cách quật cường lạnh nhạt cũng có lúc chật vật, đối mặt với bể bơi nho nhỏ lại hoàn toàn chịu chết.
Cùng với thời gian dần trôi qua, nơi này trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421490/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.