Tích Niên liếc mắt nhìn Ly Minh ở trên giường, năm năm trôi qua, trên người Ly Minh đã có thêm rất nhiều khí chất đàn ông, nhưng điều không thay đổi chính là tính cách lưu manh của cậu ta.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả Ly Minh thì đó sẽ là điên cuồng và khoa trương.
“Cậu tưởng Đoan Nguyệt không biết cậu theo anh ấy ra ngoài sao?” Tích Niên dựa vào tường.
Ly Minh mở to mắt nhìn ngọn đèn ở phía trên: “Hì hì hì, nhưng tôi định sẽ ở đây một thời gian dài đấy!”
“Ở đây một thời gian dài ư?”
“Không hoan nghênh à?” Ly Minh nhìn Tích Niên.
“Hoan nghênh. Tất nhiên là hoan nghênh.” Tích Niên nở ra một nụ cười gian xảo, quá tốt, quá tuyệt vời, cô đúng là hoan nghênh đến chết mất! Ly Minh đến đây hoàn toàn như chiếc bánh rơi từ trên trời xuống, như vậy thì sau này cô không phải lo lắng con trai không ai chăm sóc, ha ha ha.
Lập tức Ly Minh đang nằm thì ngồi dậy, nhìn Tích Niên: “Cô nhóc thối, cô không phải lại có ý đồ xấu xa gì chứ? Tôi không phải đến làm bảo mẫu cho cô đâu. Cô đừng hòng muốn sau này mỗi ngày tôi trông con cho cô. Tôi không phải Ly Tiêu.”
Gian kế đã bị nhìn thấu!
Trên trán của Tích Niên xẹt qua những vạch đen: “Ly Minh, tôi biết cậu là người tốt nhất, hơn nữa Tiểu Hoại thích cậu như vậy hơn nữa cậu cũng rất thích Tiểu Hoại, cho dù thỉnh thoảng làm bảo mẫu thì có là gì chứ?”
“Có lợi ích gì cho tôi?”
“Cậu muốn lợi ích gì?” Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421479/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.