Trong phòng ngủ.
“Những thứ này, cô có thích không?” Cung Lâm hỏi.
“Rất thích.” Tích Niên nhàn nhạt nói.
Cung Lâm nói: “Haha, vậy cô thấy món nào ở chỗ tôi, có giá trị sưu tầm nhất?”
“Cái này.” Cô đưa tay chỉ một con dao găm nằm trong tủ trưng bày riêng, đó là một con dao găm màu vàng, phía trên được khảm hồng ngọc, còn dùng kim cương điểm xuyết, để vỏ dao trông vô cùng bắt mắt.
Cung Lâm ngồi trên ghế sô pha: “Haha, thật là có con mắt tinh tường, vậy dao găm đáng giá nhất, kim cương và ngọc được thêm phía trên trị giá không ít tiền, cũng là vật sưu tầm quý giá nhất của tôi.”
Tích Niên chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
Nhưng anh ta lại chuyển đề tài: “Chẳng qua, nếu cô Cố thích, tôi có thể dâng cả hai tay!”
Đôi mắt cô chợt lóe lên, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cái này không được. Món đồ quý giá như vậy, tôi không dám nhận.”
“Không sao, cô cứ nhận đi, đây là một chút lòng thành của tôi.” Cung Lâm cười vui vẻ, đứng dậy, đi đến trước tủ trưng bày đó, lấy con dao găm quý giá đặt vào lòng Tích Niên.
Tích Niên vội từ chối: “Không không không, tôi thực sự không cần, cảm ơn ý tốt của ngài.”
“Nhận đi, nhận đi!” Cung Lâm tận tình khuyên bảo, ta chậm rãi chạm đến eo Tích Niên.
Cô lập tức lùi lại một bước, tránh xa sự đụng chạm của hai tay anh ta: “Ngài Cố Lâm, ngài làm gì vậy?” Cô có thể cảm nhận được, sự đụng chạm vừa rồi tuyệt đối không phải là vô ý, mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421458/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.