Đôi mắt màu xanh dương lần thứ hai nhìn về phía Cố Tiểu Hoại, anh nói: “Con nghe thấy chưa? Hiện tại con động đậy một chút thì sẽ đau, ngày mai chú sẽ đưa con về.”
Cố Tiểu Hoại rối rắm cắn môi: “Nhưng mẹ con sẽ lo lắng. Mẹ… Còn phải đi làm việc của mình, con trở thành gánh nặng của mẹ thì sẽ không ngoan.”
Dáng vẻ vô cùng đáng thương tàn sát đám bác sĩ y tá xung quanh, nếu không có Hạ Ngôn ở đây thì có lẽ cả đám đã đi tới dỗ dành bé cưng đáng yêu này.
Thậm chí có y tá rơi nước mắt, đúng là đứa nhỏ hiểu thảo, dáng dấp mê hoặc người khác như thế, nếu đây là con của mình thì tốt biết bao nhiêu.
“Haiz…” Hạ Ngôn thở dài, dỗ trẻ con là một chuyện phiền phức, nhưng đứa nhỏ này rất đặc biệt. Tuy rằng anh không nói ra được đặc biệt chỗ nào, nhưng anh nhìn cậu bé lại có một cảm giác kỳ lạ.
Anh đối mặt với đứa bé này, cho dù bình thường tổng giám đốc Hạ mặt lạnh cũng không biết đối phó thế nào, anh thở dài nói: “Mẹ con muốn tìm công việc gì?”
“Công việc kiếm tiền.” Trong mắt Cố Tiểu Hoại hiện lên hình tờ tiền.
“Vậy mẹ con biết làm gì?”
Cố Tiểu Hoại suy nghĩ một chút, sau đó ngước mắt nói: “Mẹ con biết mọi thứ, nhưng nấu cơm hơi khó ăn một chút. Nhưng mẹ con biết rất nhiều. Mẹ đã nói ra thì sẽ làm được!” Cậu bé nói rất chắc chắn.
“À, thật sao?” Hạ Ngôn không coi là thật, chỉ nghĩ lời đứa nhỏ này nói là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421414/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.