Mọi người đều nói con cái là một miếng thịt trên người ba mẹ, lúc này trái tim cô đau đớn, giống như bị dao cắt vậy. Điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Tiểu Hoại, gặp người liền hỏi, không ngừng hỏi. Nhưng hỏi như thế nào, nhận được đáp án đều là lắc đầu, lắc đầu! Hoặc một số người nói rằng một cậu bé đã bị đâm bởi một chiếc xe hơi và sau đó được chủ xe đưa đi.
Điều không muốn nghe nhất là có một đứa trẻ bị đụng trúng. Cô không thể chấp nhận nổi...
“Tiểu Hoại... con đừng dọa mẹ, Tiểu Hoại...” Chật vật đi trên đường, hốc mắtđã ngân ngấn nước từ lâu.
Bốn năm qua, ngoại trừ giả vờ khóc ra, cô hầu như rất ít khi rơi nước mắt, trái tim được bao bọc bởi những mảnh sắt kín đáo. Nhưng đứa nhỏ, vẫn là một cái gai trong lòng cô.
Tìm tới tìm lui, từ ban ngày tìm đến chạng vạng, cô đã khóc đến mức người đầy nước mắt, tiếng gọi thất thanh, khiến cho cổ họng khản đặc, nhưng vẫn luôn không ngừng tìm kiếm.
Khi không thể tìm thấy con mình, cô ngồi bất lực bên cạnh hàng cây và bật khóc, cố chấp
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời càng ngày càng tối.
Lúc này, trong một tòa nhà lớn xa hoa, có thể dễ dàng nhận thấy toà nhà này vừa được xây, mang theo cảm giác xa hoa, lớn hơn toà nhà họ Hạ gấp mấy lần.
“Cậu chủ, tỉnh rồi tỉnh rồi, cậu chủ nhỏ đã tỉnh lại.” Người giúp việc phấn khích chạy xuống cầu thang.
Hạ Ngôn nhíu mày: “Cậu chủ nhỏ?”
Cô người làm sửng sốt, có hơi khiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421413/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.