"Cái gì? Tôi phải giết cậu?" Cô chỉ cảm thấy quá lạ lùng.
"Hừ, cô muốn giết tôi, còn phải luyện thêm mười năm nữa! Bây giờ cứ dùng hết tất cả những thủ đoạn mà cô có lao về phía tôi, đến giết tôi đi!"
"Hả? Cái gì, vậy tôi không dùng đao nữa." Đao kiếm không có mắt, cô thật sợ khi phải khiến bạn bè bị tổn thương.
"Cô nhóc thối ạ, cô đừng có coi thường tôi quá, cho dù cô có dùng mười thanh đao đi chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của tôi." Ly Minh bình tĩnh nói, vẫn là cái dáng vẻ y hệt tên lưu manh đó. Sau đó nói tiếp: "Nhanh lên, nhanh lên, cô nên tạo chút vết tích nào đó, lát nữa anh Nguyệt đến đây, cô có thể cảm nhận được đau khổ."
"Được rồi." Cô cắn răng, liều mạng, hai tay nắm lấy đao, bước nhanh hướng về phía Ly Minh, lập tức thanh đao muốn đâm vào người của Ly Minh, thế nhưng cậu ta vẫn không thèm di chuyển nửa bước mà đứng tại chỗ chờ đợi.
Trái lại Tích Niên còn căng thẳng muốn chết, cô còn sợ rằng sẽ thật sự đâm trúng Ly Minh. Đúng lúc này, Ly Minh duỗi hay ngón tay kẹp lấy lưỡi đao đang đâm đến.
"Cô nhóc thôi, vào lúc cô do dự đâm đến, hãy nhớ kỹ, khi đánh nhau với người khác, không được có do dự, một đao tiến lên nhắm thẳng vào chỗ hiểm! Một đao giết người!" Dứt lời, Ly Minh quăng lưỡi đao ra.
Cơ thể của Tích Niên suýt chút nữa thì bị ném ra ngoài, thoáng chốc cậu ta đã vọt đến trước mặt cô, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421408/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.