"A… a…"
"Tích Niên, nhanh lên, dùng sức!"
"Oa oa oa oa oa oa…"
"Sinh rồi."
Cô mồ hôi nhễ nhại, đứa bé cuối cùng cũng chào đời, bác sĩ cũng rời đi, chỉ có một mình Ly Tiêu ở bên cạnh Tích Niên, sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi hồi lâu, cô mới mở mắt ra, nhìn xung quanh rồi giơ tay lên…
Ly Tiêu ở bên cạnh nắm chặt tay cô: "Tích Niên, sao vậy?"
"Đứa, đứa bé đâu?"
"Yên tâm đi, đứa bé đang ở bên ngoài, đang được bế đấy. Nó rất khỏe."
“Em muốn nhìn con.” Tích Niên cố gắng ngồi dậy, vì sinh con tự nhiên nên khi sinh thì đau, nhưng sau khi sinh xong thì không còn đau nữa. Tuy không có sức nhưng suy nghĩ muốn được nhìn thấy đứa bé đã giúp cô kiên trì bò dậy.
“Chậm thôi.” Nhờ Ly Tiêu đỡ dậy, cô chậm rãi bước ra ngoài.
Từng chút di chuyển ra bên ngoài, trong lòng cô vui mừng khôn xiết, có thể nhìn thấy đứa bé, cô có con rồi.
Phòng khách.
Trên ghế sô pha, con của cô đang được một người đàn ông bế trên tay, là Ly Minh ư? Tích Niên híp mắt, khi cô nhìn rõ ràng, người ngồi trên ghế sô pha bế con của cô không phải là Ly Minh.
Anh mặc một chiếc áo gió, chiếc mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt của anh, chỉ lộ ra đôi môi mỏng, qua lớp mặt nạ có thể nhìn thấy đôi mắt mê hồn của anh.
“Đoan Nguyệt.” Cô gọi tên của người đàn ông kia.
Đoan Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tích Niên: "Chúc mừng cô."
"Hả…" Tích Niên hơi ngơ ngác, bởi vì Đoan Nguyệt chưa từng xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421400/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.