Tích Niên vươn cổ nhìn qua như thể vừa nhìn thấy một vị cứu tinh, mẹ ơi, cuối cùng thì cứu tinh cũng đã đến rồi. Nếu không chắc là cô sẽ bị Ly Minh giày vò đến chết mất.
Ly Minh không nhanh không chậm nhìn về phía Ly Tiêu: "Đang chơi."
Tích Niên nhanh chóng lắc đầu, chơi cái đầu ấy, rõ ràng là chỉ có mình cô bị chơi thôi! Ế, hít hít hít, sao cô lại ngửi thấy một mùi cháy khét ở đâu ra vậy.
“Mùi gì thế!” Ly Minh nói.
“Cái gì bị cháy rồi?” Ly Tiêu đẩy kính ra.
Nóng quá, như thể có thứ gì đó đang cháy bên cạnh vậy, chỉ nghe thấy tiếng đồ vậy cháy “xì xì xì”. Tích Niên quay đầu lại, ngọn nến đang cháy cạnh tóc của cô, một ngọn lửa nhỏ đốt cháy mái tóc đen dài của cô: "Oh my god, tóc của tôi!"
Động tác của Ly Minh cũng rất nhanh, lập tức nhảy lên, lấy cái ấm nước trên bàn bên cạnh rồi đổ lên đầu Tích Niên.
“Minh, em chơi quá đà rồi, em như vậy sẽ làm cho Tích Niên sợ đấy. Mau buông cô ấy ra.” Ly Tiêu ở bên cạnh nói, giọng điệu vẫn rất dịu dàng.
Ly Minh cúi xuống cười xấu xa, mặt lại một lần nữa sát lại gần Tích Niên, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Cô nhóc xấu xa, vui không hả? Lần này bị làm phiền rồi, lần sau chúng ta lại tiếp tục có được không?"
Tích Niên không nhịn được, khuôn mặt giật giật: "Mau để tôi đứng dậy."
“He he.” Ly Minh mỉm cười, một tay kéo chặt ghế, dễ dàng nâng Tích Niên lên khỏi mặt đất. Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421399/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.