Bác sĩ Trương cầm một đống báo cáo trong tay, đọc kỹ rồi nói: “Là thế này, sau khi kiểm tra đã rút ra được kết luận về tình trạng bệnh của cô Cố.”
Tích Niên lo lắng nhìn bác sĩ, cô cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mình chỉ sau một đêm và tại sao lại như thế này: “Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy? Có phải là bệnh ngoài da không?”
Trong đầu của cô chỉ có thể nghĩ đến bệnh ngoài da.
Bác sĩ lắc đầu: “Cô Cố không mắc bệnh ngoài da.”
“Vậy thì tôi bị bệnh gì? Tôi vẫn bị dị ứng mỗi khi ăn câu kỷ tử, chẳng lẽ lần này không phải bị dị ứng với câu kỷ tử sao?” Tích Niên hỏi.
Bác sĩ tiếp tục lắc đầu, ông ta cầm bản báo cáo trong tay, cất giọng nặng nề: “Trên người cô Cố có những nốt ban đỏ này, tất cả đều là do bệnh lậu.”
Hai chữ “bệnh lậu” đủ để khiến người ta kinh ngạc.
Ngay cả Hạ Ngôn đang ngồi bình tĩnh trên ghế sô pha cũng đứng bật dậy, ánh mắt anh lập tức trở nên sắc bén, nhìn bác sĩ: “Anh chắc chắn là không sai chứ?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã kiểm tra ba bốn lần. Tình trạng bệnh của cô Cố được chẩn đoán chính xác là bệnh lậu.” Bác sĩ cung kính nói, dừng lại rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, bệnh tình của cô Cố vẫn đang trong giai đoạn đầu nên các triệu chứng không rõ ràng và điều trị cũng dễ thôi ạ, chắc chắn chỉ vài ngày là khỏi hẳn và có thể xuất viện.”
“Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi.” Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421358/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.