Cô người làm không còn cách nào khác, đành phải đi xuống lầu báo: “Cậu chủ, có vẻ mợ chủ ngủ rất ngon nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.”
“Vậy lấy chìa khóa mở cửa ra, gọi không được thì lôi dậy!” Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
“Dạ.”
Cô người làm đi lên lần thứ hai, tìm chìa khóa mở cửa phòng ngủ của Tích Niên rồi bước đến bên giường cúi xuống: “Mợ chủ, dậy đi ạ.”
“Ư?” Tích Niên khẽ rên lên, chỉ trở mình mà không thức dậy.
“Mợ chủ, cô mau dậy đi. Nếu cô không dậy, cậu chủ sẽ tức giận đấy.” Cô người làm lấy tay lay Tích Niên để cô tỉnh ngủ.
“Ưm, tôi buồn ngủ quá, cho tôi ngủ thêm một lát nữa đi.”
“Mợ chủ, nếu cô còn không dậy, tôi sẽ ép cô đi đấy.” Cô người làm lay một hồi lâu nhưng thấy không có tác dụng, đành phải hất chăn của Tích Niên lên định kéo cô ra khỏi giường.
Nhưng khi tấm chăn vừa được hất ra. Hai tay của cô người làm run rẩy, toàn thân cũng run rẩy theo, đồng tử lập tức giãn ra nhìn chằm chằm vào Cố Tích Niên.
“Á.” Cô người làm hoảng sợ hét to lên.
“Làm sao vậy? Tôi thật sự rất mệt, chỉ muốn ngủ thôi.” Không còn chăn, Cố Tích Niên cuộn tròn người lại, cô cố gắng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
“Á. Mợ chủ, mợ chủ, cô… Cô…” Người giúp việc ngã ngồi xuống đất, giống như muốn tránh xa thứ gì vậy. Cô ta vừa run rẩy vừa lùi dần về phía sau.
Nghe thấy tiếng la hét của cô người làm, Tô Gia Hân và Hạ Ngôn vội vã chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421357/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.