Biểu cảm của Tô Gia Hân đã trở nên dữ tợn. Trương Tiểu Quy không hề nhúc nhích, lạnh lùng đạp xuống, lòng của cô ấy như sắt đá, ắt phải lột da Tô Gia Hân mới từ bỏ ý định. 'Bang...' Bỗng nhiên cửa nhà kho bị đẩy ra. Âm thanh này làm gián đoạn cảnh tượng căng thẳng bên trong. Cố Tích Niên thở dốc đứng ở cửa nhà kho, bởi vì chạy rất lâu nên lúc này cô mệt đến mức thở không ra hơi. Cô khom người, hai tay chống đùi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về cảnh tượng trong kho hàng. Tô Gia Hân nằm trên đất mông lung nhìn về phía cửa, cô ta hi vọng có người đến cứu cô ta nhường nào. Thế nhưng... Đập vào mắt lại là người phụ nữ hèn hạ Cố Tích Niên đó! Lòng đã lạnh một nửa, xong đời rồi, rốt cuộc cô ta nên làm gì đây? Ai đó mau đến cứu cô ta... "Tích Niên, cậu, sao cậu lại tới đây, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi?" Trương Tiểu Quy như đứa trẻ mắc lỗi, từ từ rút chân ra khỏi cánh tay Tô Gia Hân. Cố Tích Niên nhìn thoáng qua Tiểu Quy trước, sau đó mới thấy Tô Gia Hân ở dưới đất, cô ta đã bị đánh đến gần như không còn hình người, còn khóc đến mức thê thảm. Cô bước từng bước vào trong nhà kho, nơi này là một căn cứ của băng đảng Phi Xa của Tiểu Quy. Cô tìm mấy cái liên tục mới tìm được nơi này, quả nhiên, đúng là ở chỗ này. Mà cảnh tượng này cũng giống với tượng tượng của cô. Nếu như cô tới chậm một chút, có lẽ Tô Gia Hân đã nửa chết nửa sống rồi! Ánh mắt cô lúc này mới trở lại trên người Trương Tiểu Quy: "Tiểu Quy." "Niên Niên... Ả lẳng lơ này, cướp chồng cậu lại còn đánh cậu, tớ chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút thôi." Trương Tiểu Quy không còn nóng tính như lúc nãy, trông cô bây giờ khá ngoan. "Tớ biết." Nghe cô nói vậy, hai mắt Trương Tiểu Quy sáng lên: "Niên Niên, chẳng lẽ cậu đồng ý cho tớ xử lý người phụ nữ này sao?" "Không phải, Tiểu Quy. Đủ rồi." "Hả? Tại sao vậy? Niên Niên, chẳng lẽ cậu quên là hôm qua người phụ nữ này đã đối xử với cậu như thế nào sao? Cậu đã ngất đi đấy! Người phụ nữ này còn dám kiêu căng như vậy. Dù tớ có giết cô ta cũng thấy chưa đủ đấy!" Dứt lời, Trương Tiểu Quy nắm chặt nắm đấm, vô cùng không cam lòng.
"Cô ta đã như thế thì thật sự đủ rồi. Hơn nữa cậu xem tớ đi, cũng đã hết sưng rồi. Nên trừng phạt thì cũng đã trừng phạt." Cũng không phải là cô hiền lành nương tay muốn bỏ qua cho Tô Gia Hân, mà là cô không muốn liên lụy gì đến Tiểu Quy. Vả lại, bây giờ xem như Tô Gia Hân đã bị báo ứng. "Được rồi, nếu cậu đã mở lời như vậy thì hôm nay tớ tha cho người phụ nữ này vậy. Nếu sau này cô ta còn dám gây sự, tớ chắc chắn sẽ không tha cho cô ta nữa." "Ừm, nếu mà như thế tớ cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta." Cố Tích Niên bình thản nói, nhưng trước khi trấn an cảm xúc của Tiểu Quy, cô chỉ đành ổn định tâm trạng của mình trước. Cuối cùng Tô Gia Hân nằm dưới đất khóc lóc cũng thở phào một hơi, nhưng đau đớn khắp người khiến cô ta thi thoảng còn rên lên. Trương Tiểu Quy ngồi xổm người xuống, một tay nắm chặt quần áo cô ta: "Này, Tô Gia Hân, nếu không phải hôm nay có Tích Niên thì cô đã chết tám trăm lần từ lâu rồi. Sau này nếu cô còn dám làm chuyện như thế thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô." "Tôi sẽ không, tôi không dám nữa, tôi, tôi chỉ là nhất thời kích động nên mới phạm sai lầm, hu hu hu... Sau này tôi chắc chắn không dám nữa. Cô Cố, cám ơn đại ân đại đức của cô. Trước đây là do lỗi của tôi, lỗi của tôi." Tô Gia Hân khóc lóc nói. Lúc này Trương Tiểu Quy mới buông cổ áo Tô Gia Hân ra. Mà ngay lúc này. Khoảng ba mươi người áo đen nhanh chóng xông vào nhà kho, bọn họ lập tức vây quanh nhà kho, mang đến cho người ta một loại khí thế uy nghiêm. "Xảy ra chuyện gì?" Trương Tiểu Quy nhíu mày, hình như có ai xông vào địa bàn của cô ấy, mà những người này càng nhìn càng thấy giống xã hội đen. Tích Niên cũng chau mày lại, cô nhìn phía cửa vào, một người đàn ông chậm rãi đi vào trong tầm mắt của các cô. Sau lưng anh chói ánh sáng, khiến người khác không thấy rõ dáng diện mạo của người đó. Những người áo đen vây xung quanh vừa thấy người đàn ông đó xuất hiện thì đồng loạt cúi đầu ngay ngắn! Giống hệt như đã được đội ngũ đã được huấn luyện vậy. Khi người đó đã đi vào nhà kho thì họ mới hoàn toàn nhìn thấy được dáng vẻ của anh. Mái tóc xoăn, mắt màu lam, khuôn mặt anh tuấn và khí chất lạnh lùng cao quý, ở trên người anh lộ rõ sự tinh tế như vậy.
"Hạ Ngôn..." Tích Niên mấp máy môi, khẽ kêu tên anh. Sao anh lại đến đây, sự việc trở nên phiền phức hơn rồi. "Ngôn... Ngôn..." Trong nháy mắt, Tô Gia Hân gào to lên, nước mắt lại tuôn như lũ lần nữa. Trương Tiểu Quy cũng nhíu chặt mày, người tới là Hạ Ngôn? Sao anh ta tìm được nơi này, hơn nữa còn dàn trận lớn như thế. Chẳng lẽ những người này đều là vệ sĩ của anh ta sao? Sao toàn là dáng vẻ của xã hội đen vậy! Thật kỳ lạ, Hạ Ngôn phải là doanh nhân nghiêm chỉnh mới đúng chứ? "Ngôn... Cứu em! Cứu em!" Tiếng kêu cầu cứu vang lên, dường như vang cả nhà kho này. Khắp nơi toàn là tiếng cô ta khóc lóc. Hạ Ngôn dừng bước, anh lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc ánh mắt anh dời đến Tô Gia Hân đang khốn đốn dưới đất thì lập tức hiện lên lạnh buốt: "Cô đã làm gì cô ấy?" "Ngôn... Hu hu hu, cứu em, là người phụ nữ này, người phụ nữ này! Hai người bọn họ vừa đánh em vừa chửi em, anh phải làm chủ cho em đấy! Anh phải thay em lột da bọn họ." Tô Gia Hân không giữ hình tượng nữa, dù sao bây giờ cô ta đã thảm như vậy rồi, chỉ muốn hét to uất ức trong lòng. Trương Tiểu Quy nghe cô ta nói vậy thì lập tức bốc hỏa, mẹ nó, lúc nãy không nên buông tha cho người phụ nữ này! Xoay mặt đã không nhận người, quá ghê tởm! Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn Cố Tích Niên: "Cô cũng dám làm cho cô ấy biến thành thế này? Cố Tích Niên, đúng là cô càng ngày càng to gan!" "Hu hu hu... Ngôn, Ngôn... Em đau quá, em đau lắm." Tô Gia Hân thút thít gào lên, cơ thể bị trói dưới đất ngọ nguậy, cô ta muốn chạy thoát đến bên cạnh Hạ Ngôn. Tiểu Quy nghe đoạn đối thoại của hai người đó, càng nghe càng thấy chói tai. Cô ấy trừng mắt lườm Tô Gia Hân dưới đất rồi giơ chân lên đạp gót chân vào mặt cô ta. "Ái!!" Tô Gia Hân hét to một tiếng, lăn một vòng trên đất. "Thứ đàn bà mặt dày! Muốn lột da đúng không? Bây giờ tôi cũng có thể lột da của cô ra!" Trương Tiểu Quy tức giận quát lên, muốn đọ giọng ai lớn hơn à? Cô ấy căng yết hầu hét cho cô ta nghe! "A, Ngôn... Cứu, cứu em..." Ánh mắt Trương Tiểu Quy lập tức liếc về phía Hạ Ngôn: "Hạ Ngôn! Thật sự là anh, rõ ràng đã cưới Tích Niên nhà chúng tôi, lại còn trắng trợn chơi bời với những người phụ nữ khác như thế! Vừa nãy còn chỉ trích Tích Niên? Ha ha ha! Sao lúc người phụ nữ này đánh Tích Niên ngất xỉu không thấy anh tức giận vặn hỏi như vậy?! Rốt cuộc ai mới là vợ anh! Bây giờ lại vì một ả tiểu tam mà dẫn người đến hỏi tội! Anh muốn hỏi tội thì cứ hỏi tội đi, Tô Gia Hân là tôi bắt, cũng là tôi đánh! Muốn chém giết thì cứ nhằm vào tôi đây này!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]