Biểu cảm của Tô Gia Hân đã trở nên dữ tợn.
Trương Tiểu Quy không hề nhúc nhích, lạnh lùng đạp xuống, lòng của cô ấy như sắt đá, ắt phải lột da Tô Gia Hân mới từ bỏ ý định.
'Bang...' Bỗng nhiên cửa nhà kho bị đẩy ra.
Âm thanh này làm gián đoạn cảnh tượng căng thẳng bên trong.
Cố Tích Niên thở dốc đứng ở cửa nhà kho, bởi vì chạy rất lâu nên lúc này cô mệt đến mức thở không ra hơi. Cô khom người, hai tay chống đùi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về cảnh tượng trong kho hàng.
Tô Gia Hân nằm trên đất mông lung nhìn về phía cửa, cô ta hi vọng có người đến cứu cô ta nhường nào. Thế nhưng... Đập vào mắt lại là người phụ nữ hèn hạ Cố Tích Niên đó! Lòng đã lạnh một nửa, xong đời rồi, rốt cuộc cô ta nên làm gì đây? Ai đó mau đến cứu cô ta...
"Tích Niên, cậu, sao cậu lại tới đây, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi?" Trương Tiểu Quy như đứa trẻ mắc lỗi, từ từ rút chân ra khỏi cánh tay Tô Gia Hân.
Cố Tích Niên nhìn thoáng qua Tiểu Quy trước, sau đó mới thấy Tô Gia Hân ở dưới đất, cô ta đã bị đánh đến gần như không còn hình người, còn khóc đến mức thê thảm.
Cô bước từng bước vào trong nhà kho, nơi này là một căn cứ của băng đảng Phi Xa của Tiểu Quy. Cô tìm mấy cái liên tục mới tìm được nơi này, quả nhiên, đúng là ở chỗ này. Mà cảnh tượng này cũng giống với tượng tượng của cô. Nếu như cô tới chậm một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421348/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.