Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tại sao anh phải cố ý đùa giỡn cô như vậy? Cứ tưởng là hai người đã hòa dịu với nhau được một chút, nhưng… thì ra đều chỉ là ảo tưởng của cô!
Độc ác, anh vẫn là Hạ Ngôn độc ác, lạnh như băng đó mà thôi!
Cố Tích Niên cười lạnh một tiếng, theo bản năng muốn rời khỏi đây. Nhưng nheo mắt nhìn lại, làm gì còn chỗ nào để cho cô dung thân chứ? Nhà họ Cố đã là thiên hạ của Triệu Khiết Vũ rồi. Trừ nơi này ra, cô không thể đi đâu được nữa!
Cô nhíu mày, nếu như bây giờ còn có sức lực, cô thật là muốn đứng lên đá văng cánh cửa. Nhưng lúc này đã kiệt sức rồi, cô tựa vào tường rồi tiếp tục ngủ.
Sáng sớm, khi từng tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô lập tức tỉnh lại. Trong biệt thự đã có cô người làm bận rộn qua lại, cửa của biệt thự cũng mở rồi, không có người nào để ý đến cô.
Cố Tích Niên cũng không nói gì, chống tay vào tường đứng lên, đi vào trong nhà. Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, nhưng hôm nay cô vẫn cần phải nhẫn nại. Nhanh chóng trở về phòng, tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ.
"Hạ Ngôn đâu?" Tắm xong đi ra thì mặt trời đã lên cao rồi.
"Cậu chủ ở hồ bơi phía sau biệt thự."
Biệt thự của nhà họ Hạ rất lớn, không nói đến phía trước biệt thự tráng lệ bao nhiêu, ở phía sau biệt thự còn có một hồ bơi vô cùng vô cùng lớn.
Sáng sớm này ra, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421307/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.