Cố Tích Niên xoay người qua. Dưới ánh trăng, gương mặt ngang ngạnh của anh ánh vào đôi mắt cô: “Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy nhưng em lại không biết anh là người thừa kế nhà họ Thẩm.”
“Anh cũng không ngờ người mà em lấy lại là chủ tịch của tập đoàn Hạ thị, Hạ Ngôn!”
Trong mắt của Thẩm Thừa Quang rõ ràng hiện lên một tia tàn độc.
“Anh điều tra em ư?” Lần trước gặp mặt, tuy Trương Cảnh Nhi nói Thẩm Thừa Quang biết chuyện cô đã lấy chồng, nhưng hình như đâu có nói với anh ấy cô gả cho ai. Mà lần này anh ấy đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Anh chỉ muốn hiểu em hơn mà thôi.”
“Hiểu em hơn sao? Chuyện này vốn không cần thiết!” Cô rõ ràng có vẻ luống cuống.
Thẩm Thừa Quang lại rất bình thản, từ từ tiến lại gần cô: “Anh cảm thấy cần thiết là đủ rồi. Nhưng Tích Niên, hình như em rất sợ hãi. Em đang sợ chuyện gì? Là sợ anh ư?”
Tích Niên đành bước lùi về phía sau: “Em đã kết hôn rồi. Anh Thẩm, chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Cô đưa bàn tay ra cản trước mặt anh ấy để ngăn anh ấy tiếp tục tiến đến gần mình.
“Anh Thẩm? Em dám gọi anh như vậy ư?”
Giọng nói của Thẩm Thừa Quang tràn đầy tức giận.
Cô cúi đầu, cô không muốn xưng hô xa lạ như vậy. Nhưng lúc này cô đã không còn là Cố Tích Niên của ngày trước nữa rồi. Mà người trước mặt cũng không còn là người đàn ông lang bạt khắp nơi nữa. Ai cũng đều thay đổi, vậy nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421305/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.