"Xem ra cô rất thích bị cưỡng ép!"
“Anh… Hạ Ngôn, anh đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên người tôi. Tôi không muốn, tôi không muốn… tôi không muốn.” Cô tức giận hét lên, không khỏi rùng mình khi nhớ đến cảnh tượng bị anh chiếm đoạt trong phòng riêng của quán bar.
"Không muốn?"
Cô cắn chặt răng cố nhịn: "Tôi, không cần!"
"Cô gái, cô không nhịn nổi nữa rồi đúng không? Sao hả? Có phải là rất khó chịu không?” Anh lạnh lùng nói, hai tay tiếp tục giở trò trên người cô.
Cô thở hổn hển, trong người như thể có một ngọn lửa đang bùng lên từng chút rồi nhanh chóng lan khắp cơ thể khiến cô vừa nóng, vừa ngứa không sao chịu nổi.
"Ha... cầu xin tôi đi! Bằng không đừng mong tôi tha cho cô." Hạ Ngôn nhìn nét mặt không thể chịu đựng được của cô thì mỉa mai nói. Anh phải xem thử người phụ nữ này khi ở trên giường sẽ lộ ra bộ mặt xấu xí như thế nào. Anh phải xé bỏ lớp mặt nạ ngây thơ trong sáng của cô từng chút, từng chút một.
“Anh, anh đừng có mơ!” Cố Tích Niên cố gắng kìm chế những rạo rực trong người, cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Người phụ nữ đáng chết! Đã như vậy rồi lại vẫn còn cứng miệng như vậy à! Hạ Ngôn đột ngột rời khỏi người cô rồi đứng dậy.
Cố Tích Niên mềm nhũn người trên giường. Anh đột nhiên rời khỏi, khiến cơ thể cô bỗng cảm thấy khó chịu.
“Hừ, Cố Tích Niên, để tôi xem đến khi nào cô đến cầu xin tôi chơi cô!” Anh chán ghét liếc nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421282/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.