Chương trước
Chương sau
Cố lão dẫn đầu đi đến cửa sổ ngoài phòng bệnh, quay đầu nhìn Ưng Trường không. “Cháu vừa nói đây là một nửa chân tướng, có ý tứ gì?”
Ưng Trường không dừng lại, chìn Cố Chân Chân lên giọng mỉa mai “Chân tướng còn lại, Cố lão có thể hỏi Cố Chân Chân. Nếu như Cố lão muốn biết, cháu tự nhiên sẽ nói. nhưng là, cháu hy vọng người làm sai có thể dũng cảm thừa nhận sai lầm, đối mặt với nội tâm xấu xí của mình!”
Dứt lời, thân thể Cố Chân Chân run rẩy không để lại dấu vết.
"Chân Chân, cháu nói." Cố lão nhìn về phía cháu gái, mắt sáng như đuốc kiên định muốn nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một câu nói của ông nội, khiến Cố Chân Chân cảm thấy toàn thân có chút rét run. nhưng là, muốn cô nói gì? không thể nào, hắn chỉ muốn hù dạo cô thôi!
Trên mặt Cố Chân Chân hiện lên nghi ngờ, nhìn Ưng Trường không.
“Ông nội, cháu không có gì phải nói. Ưng ca ca, em cũng không hiểu ý anh, Lúc ấy Miêu Miêu và Nhược Thủy gây gổ, em ở một bên cũng không biết nói những gì, cho nên đối diện trên cầu thang lầu ba ngẩn người. Đột nhiên Miêu Miêu hét lên một tiếng, con mới tỉnh lại, nó đã bị quẳng lâu rồi. E, cũng nói với mọi người rồi, em chỉ biết hai người bọn họ gây gỗ đẩy kéo, em không thấy rõ. là dì cố ý làm lớn, em cũng có khuyên bà!”
Ưng Trường không chậm rãi nheo mắt lại sau khi nghe lời của Chân Chân.
Cố Chân Chân bởi vì động tác này của hắn, không nhịn được nuốt nược miếng một cái. Tại sao, cô thấy loại dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt? nhưng là, cô sẽ không thừa nhận đâu! Cô có tìm biện pháp cứu Miêu Miêu, chỉ là sức lực không đủ, không thể kéo nó lại.
Ưng Trường không gật đầu một cái, trong bụng sáng tỏ. “Chân Chân, ta vẫn cho la cô chỉ thỉnh thoảng đùa đùa nghịch nghịch chút mưu kế mà thôi, xem ra ta đã nhìn lầm cô. Như vậy, ta cũng khó mà nói cái gì.”
Từ trong lòng ngực móc ra một disk, bên trong nhà có cài đặt camera nối đến doanh trại. Đưa mấy thứ này cho Cố lão, thật ra Ưng Trường không cũng có chút khó chịu. “Cố lão, đây là video ngày đó, ông có thể xem một chút.”
Một khắc Cố Chân Chân nhìn thấy disk, huyết sắc trên mặt rút hết. Cô lập tức cảm thấy không khí thật mỏng manh, xung quan ngột ngạt khó thở căn bản không cách nào hô hấp.
“Cố Chân Chân, cô có thể hướng mọi người phủ nhận, cô không thật tâm muốn hại Nhược Thủy. nhưng cô không có cách nào phủ nhận với chính mình từng câu từng chữ của cô, không phải rất rõ là đang dẫn hướng mọi người hoài nghi Nhược Thủy sao. Nhược Thủy mặc dù bị chút uất ức, nhưng không có tổn thương tính mạng, nếu không……”
hắn không có nói hết lời, chỉ cười lạnh một tiếng. Sau đó chuyển sang Cố lão, gật đầu một cái. “Cố lão, cháu muốn trở về.” Vợ của hắn cùng đứa nhỏ, đang ở cầu thang chờ hắn đấy.
hắn không có thú vui lưu lại xem trò vui, nhưng hắn biết, Cố Chân Chân đối mặt với gia pháp là lần thứ nhất. Bọn họ đều là gia đình quân nhân, gia pháp cho đến bây giờ đều rất nặng, bất luận là nam nữ, Chiếu theo tính cách của Cố lão, lần này Cố Chân Chân chịu gia pháp, sẽ không dễ dàng gì.(AN: CA!!!!!!!! anh không thích xem trò vui nhưng em thích, anh cũng phải nghĩ đến công sức em ngồi ed truyện vất vả chứ!!!! Sao không ở lại xem. Hu hu hu. em muốn xem a!!!!!!)
Thân là quân nhân, bình thường họ không so đo với nữ nhân. nhưng mà, Cố Chân Chân đây cũng không phải là chút tật xấu rồi, hắn không cách nào tha thứ. Mặc dù bị tổn thương không phải là Nhược Thủy, hắn cũng không cách nào tha thứ với những hành động đó.
Ưng thượng tá nở nụ cười, sải bước đến chỗ vợ con của hắn. “Vợ, chúng ta về nhà.”
Ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe, Hạnh Nhược Thủy cũng không nhịn được hỏi: “Trường không, một nửa chân tướng còn lại là gì?”
Chuyện không phải đã rất rõ ràng sao? Tại sao lại có một nửa chân tướng còn lại, hơn nữa lại liên quan đến Cố Chân Chân?
“ anh hù dọa bọn họ. Chỉ là, về sau nhìn thấy hai chị em liền đi đường vòng biết không? Đi thôi, hôm nay anh mang hai mẹ con đi chơi!” Ưng Trường không sờ sờ khuôn mặt đã hết sưng nhưng còn tụ máu của cô hận mình không đủ bản lãnh để bảo vệ thật tốt vợ yêu của mình.
“Vậy, vậy Phúc An sẽ không có chuyện gì? Quan hệ hai nhà các anh sẽ không từ đó mà phá vỡ? Ba người bọn họ nhất định sẽ giận hỏng đấy!”
"Sẽ không, yên tâm đi." Ưng Trường không lên tiếng trấn an lại tâm trạng đang rooid bời của vợ mình và cũng muốn chấm dứt cái chuyện rẻ tiền này.
"......"
Từ ngày đó Dương Tử Vân chưa có trở lại nhà bọn họ.
Hạnh Nhược Thủy có chút lo lắng, mặc dù cô không có làm gì sai, nhưng hình như cũng không có xử lý thật tốt. Nếu như cô có thể xử lý đủ tốt, có lẽ tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra. “Trường không, mẹ anh bà, bà không phải đang tức giận, không muốn gặp em chứ? Bà, bà chán ghét em đúng không!”
Ưng Trường không cười cười, kéo vợ vào trong lồng ngực, lấy lý lẽ nói rõ. “Nhược Thủy, em phải hiểu, người ta không thể được mọi người thích, không thể lấy lòng được mọi người em à.”
“ nhưng bà là mẹ anh.” Đây mới là chỗ cô ngại. Mặc dù, sau này bọn họ sẽ không sống cùng một chỗ, thế nhưng đặt trong quan hệ đó. Con dâu nào không hy vọng mẹ chồng tốt như mẹ mình? Hơn nữa, nếu cô cùng Dương Tử Vân quan hệ không tốt,, Trường không sẽ khó xử vì phải đứng giữa mẹ và vợ.
Ưng Trường không hôn trán cô trấn an “Nhược Thủy, coi như bà là mẹ anh, bà cũng chỉ là con người. là một con người, bà sẽ có khuyết điểm, sẽ phạm sai lầm. Cho nên em không cần thiết phải không ngừng nhắc nhở mình, bà là mẹ anh. em chỉ cần coi bà là một người, em không phải van xin mỗi người thích em là tốt rồi.Hơn nữa, vợ anh tốt như vậy, từ từ bà sẽ phát hiện ra rồi cũng sẽ yêu thương em giống như anh thôi.”
Coi như đó là mẹ hắn, hắn cũng sẽ không yêu cầu Nhược Thủy nhất định phải lấy lòng bà. hắn từ nhiên hy vọng người một nhà có thể dung hợp, nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu. Có một số việc, cần phải có thời gian thay đổi.
Hạnh Nhược Thủy cười cười, mặc dù vẫn có chút khó chịu, nhưng thở phào nhẹ nhõm. Cô rất sợ Trường không nhất định bắt cô bất chấp tất cả đi lấy lòng Dương Tử Vân nếu thật sự như thế cô cũng chẳng biết phải làm thế nào
Ngày thứ hai, Dương Tử Vân trở về. Một nhà ba người đưa bà đến phi trường.,
“Trường không, mẹ có mấy lời muốn nói với Nhược Thủy một chút, con và Phúc An chờ ở đây đi.” Lúc sắp vào kiểm an, Dương Tử Vân kéo Nhược Thủy sang một bên.
Hạnh Nhược Thủy cười cười với Ưng Trường không, ý bảo hắn đừng lo lắng. nhưng chính cô, lại tinh thần thấp thỏm lo lắng về điều bà sắp nói.
“Nhược Thủy, tôi rất thất vọng về cô.” Dương Tử Vân nói chuyện rất trực tiếp, tuyệt không nể tình. Lần này, quan hệ giữa hai nhà Ưng Cố suýt chút nữa liền xong đời, trong lòng bà đối với Nhược Thủy không chỉ là thất vọng.
Hạnh Nhược Thủy nhìn bà, không có vội vàng giải thích, lẳng lặng chờ bà nói xong.
“Ấn tượng của tôi đối với cô vốn còn rất tốt. Coi như con đã ly dị, trong lòng tôi mặc dù có chút bài xích, nhưng vẫn hiểu đây là chuyện cá nhân của cô. nhưng trải qua chuyện của Miêu Miêu này, tôi không còn biện pháp duy trì cách nhìn đối với cô nữa.” (AN: Khinh bỉ!!!! Đồ đạo đức giả. Bà không trải qua chuyện đó nên nói dễ thế rồi. Nếu là bà, bà có làm được như thế không. Nhẫn nhịn cho người ta chà đạp, vu oan cho mình à. Xí. Mình cũng chẳng hơn ai mà bày đặt thánh thiện lắm.)
Hạnh Nhược Thủy há hốc mồm, rồi lại nuốt lời lại, cô biết trong giờ phút này có nói gì cũng vô ích.
“Quan hệ hai nhà Ưng Cố, là quan hệ anh em ruột thịt thân thiết, cô vừa xuất hiện suýt nữa hủy nó trong chốc lát. Còn có ngày hôm qua, con cư nhiên để Phúc An đến nhận tội. Thật may là Miêu Miêu không có việc gì, nếu như xảy ra án mạng? Cô để một đứa bé đến nhận tội, cô có ý muốn vu oan chứ gì? Cô rốt cuộc không phải là mẹ Phúc An, cho nên mới có thể yên tâm thoải mái mà đẩy hắn đi không chút lo lắng như vậy!”
“Con——“ Hạnh Nhược Thủy muốn nói, lại bị Dương Tử Vân cắt đứt.
“Tôi rất thất vọng về cô, nàng dâu của Ưng gia chúng ta không nên và cũng sẽ không như vậy.” Nói xong bà liền sải bước trở về không nhìn Nhược Thủy và không cho cô lời giải thích nào. Hôn Phúc An một cái, liền vào lối kiểm an.
Hạnh Nhược Thủy giật mình tại chỗ, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đè ép. Dương Tử Vân là muốn nói cho cô biết, bọn họ sẽ không đồng ý cô cùng Trường không đi chung với nhau.
Ưng Trường không sải bước đến, một tay ôm lấy cô, hôn khuôn mặt có chút tái nhợt của cô một cái.
“Vợ, không sao chứ? Mẹ anh chắc chắn không nói lời dễ nghe, em đừng để ý. em muốn cùng anh trải qua cả đời, không phải cùng bà, chỉ cần anh thích em là được rồi. Có phải hay không, vợ?”
Hạnh Nhược Thủy cố gắng cười cười với hắn,trong lòng vừa đắng vừa chát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.