Nhược Thủy kinh ngạc nhìn bà, gần nửa ngày cũng không biết làm sao trả lời.
Nếu như nói mới vừa rồi còn không biết bà tại sao xuất hiện, vậy bây giờ thì thì đã có câu trả lời. Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, bà vẫn biểu hiện thái độ rất ôn hòa, mặc dù trong lòng cô tâm thần bất định nhưng nghỉ là bà chắc là chỉ đến thăm cháu mà thôi. không nghĩ tới, bà là vì chuyện này mà đến.
Nếu là bà tỏ thái độ hung hăn chất vấn thì cô cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt nhưng bà lại dùng lời lẻ mềm mỏng hỏi han thì cô cũng chỉ có thể cẩn thận đối đáp mà thôi.
"Dạ, không có." Vốn là ăn uống có chút không tự nhiên lắm, bây giờ đã là khó có thể nuốt xuống rồi.
"Bà nội, không thể ăn hiếp mẹ!" Cậu bé đột nhiên lên tiếng kêu lên. Ba nói qua, cậu phải có trách nhiệm bảo vệ mẹ, không thể để cho người khác ăn hiếp mẹ!
Dương Tử Vân nhìn Nhược Thủy một cái cẩn thận xem xét. Ngay sau đó cười sờ sờ đầu cậu bé mà giải thích: "Bà nội không có ăn hiếp mẹ con. không tin con cứ hỏi mẹ?"
Cậu bé liền ngoảnh đầu lại, đôi mắt to xoay nhìn Nhược Thủy.
Nhược Thủy nhếch khóe miệng lại cười không nổi, đưa tay gạt đi hạt cơm còn dính ở khoé miệng cậu bé."Bà nội chỉ là cùng mẹ nói chuyện phiếm, không có ăn hiếp mẹ. Nhanh ăn cơm đi."
"Dạ" Cậu bé cười híp mắt cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
"Cô thật ra đem nó giáo dục rất khá." Dương Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/831997/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.