Dương Tử Vân đứng ở cửa chung cư, nhìn hai mẹ con nắm tay từ từ đi tới, không biết đang nói cái gì, hai người đang cười đến rất vui vẻ.
Giống như bà lần đầu tiên gặp mặt, lúc ấy cảm giác được là cô bé này đúng là một người mẹ tốt. Nhìn tiểu Phúc An thân mật với cô như vậy cũng biết là cô gái đó thật thương yêu thằng bé như con của mình. Một người mẹ kế mà có thể đối xử với con chồng tốt như vậy, ít người có thể làm được. Chẳng phải là sách vở cũng đã nói..."mấy đời mẹ kế mà thương yêu con chồng" sao?!!!
(Editor: câu ca dao là mình phăng tại vì hợp với suy nghĩ của bà bà...hihi)
Một cô bé tốt như vậy tại sao lại là người đàn bà đã từng ly hôn? Nếu không, đây tất cả liền có thể nói hoàn mỹ vô khuyết rồi.
"Bà nội!" Cậu bé đột nhiên buông tay mẹ ra rồi giống như một đầu xe lửa xông về phía trước, phóng vọt đến vòng tay ấm áp và ngả người vào trong ngực của bà.
Nhược Thủy lúc này mới chú ý tới, lầu dưới có người đang chờ bọn họ. Môi nở nụ cười, tâm tình có chút thấp thỏm mà đi gần."Chào dì Dương."
Dương Tử Vân ôm Phúc An, nhìn cô gái với nụ cười ngượng ngùng, trong lòng cũng xúc động. Bà mỉm cười và gật đầu một cái. Bà là người thích nói lý lẽ chứ không phải muốn dùng uy nghiêm đến doạ người.
"Cô Nhược Thuỷ, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt."
Một tiếng "cô" khiến Nhược Thuỷ ngẩn ra, lòng cũng chìm xuống. nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/831996/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.