Chương trước
Chương sau
Mấy ngày tiếp theo, Hạnh Nhược Thuỷ lôi kéo Đàm Bội Thi cùng đi chọn đồ dùng gia đình.
Đối với việc tự tay bố trí nhà của mình, cô rất là kích động, cho nên yêu cầu cũng cao. Những thứ nhỏ nhặt nhất cũng phải đi dạo từng chỗ nội thất một, từng bước từng bước tìm được những thứ thích hợp nhất mới quyết định. Chỉ cần một điểm không phù hợp, cô cũng sẽ không hài lòng.
“Nhược Thuỷ, tớ không muốn đi dạo với cậu nữa, mệt chết đi được!” Đàm Bội Thi đặt mông ngồi bên lề đường, cô thật sự mệt muốn mất nước.
“Trước kia cậu rõ ràng không thích đi dạo phố, thế nào hiện tại lại thay đổi lợi hại như vậy? Sức mạnh tình yêu thật là kinh người!”
Hạnh Nhược Thuỷ cười cười, cũng không nói gì. Cô mấy ngày nay quả thật là làm Bội Thi mệt muốn chết rồi, cô thật ra cũng rất mệt mỏi, chỉ là ý tưởng muốn trang trí một mái ấm xinh đẹp ấm áp trong lòng quá mãnh liệt mà thôi.
“Bội Thi, nếu không cậu trở về nhà trước, tớ tự mình đi dạo là được rồi.” Dù sao những đồ dùng gia đình cũng được giao tới tận nơi, không cần xách nặng gì.
Đàm Bội Thi thở hồng hộc khoát khoát tay, có chút bất lực, nhưng vẫn rất kiên trì. “ không được. Tớ phải trông chừng cậu cẩn thận, nếu có chuyện gì không may, đội trưởng sẽ lột da tớ mất!”
Hạnh Nhược Thuỷ biết đây chỉ là cái cớ, Bội Thi chủ yếu là muốn đi cùng với cô, lo lắng cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cô không nói nữa, ngồi cạnh Bội Thi nghỉ một chút, dù sao cũng không gấp.
“Ai da Nhược Thuỷ, đội trưởng không phải tính toán bố trí xong phòng ốc thì hai người kết hôn liền chứ?”
Hành động của anh ta thực nhanh, đã sớm len lén mua xong phòng ốc, cũng tu sử xong rồi. Cố tình để lại việc mua đồ dùng gia đình và bố trí nhà cửa cho Nhược Thuỷ để khắc sâu khái niệm “Đây là nhà của chúng ta” trong lòng cô. Quả là một lão hồ ly mà!
Hạnh Nhược Thuỷ đang muốn nói chuyện, lại có người so với cô nhanh hơn một bước kêu lên.
“Ưng đại ca sẽ không cưới cô ta, tuyệt đối sẽ không! Cha tôi cùng cha Ưng ca nói rồi, chỉ có Miêu Miêu mới là vợ của Ưng đại ca!” Cố Miêu Miêu vọt tới trước mặt họ, thở phì phò phồng má.
Hạnh Nhược Thuỷ có chút nhức đầu, cô bé này không phải người xấu, không phải là người có lòng dạ sâu xa khó lường. Chỉ là muốn lấy Ưng Trường không quá rồi, cho nên mỗi lần nhìn thấy cô đều muốn tuyên bố chủ quyền. không biết cố tình hay sao mà lần nào cũng đụng nhau.
Đàm Bội Thi cũng không phải là Hạnh Nhược Thuỷ, cô mặc kệ người kia là tốt hay xấu. So với lời nói ác độc, non nớt của Cố Miêu Miêu thì vẫn không phải là đối thủ của cô.
“Cha cô và cha của Ưng Trường không nói vậy, vậy cô đi mà lấy bọn họ. Hiện tại là Ưng Trường không lấy vợ, không phải cha anh ta, cũng không phải cha cô. Nhóc con chưa đủ lông đủ cánh lại dám lớn tiếng tranh giành đàn ông, có thấy bẽ mặt hay không hả? Tôi thấy cô nên trở về bú sữa mẹ đi, Ưng Trường không sẽ không cưới một tiểu nha đầu chưa dứt sữa như cô, anh ta không phải loại thích con nít đâu!”
“Cô, cô….” Cố Miêu Miêu hai mắt trợn tròn, cực kỳ tức giận nói không ra lời.
“Thế nào? Trừ lông chưa mọc dài, lại còn cà lăm à? Xong rồi, Ưng Trường không khẳng định không thèm nhìn tới cô đâu! Cô trở về gả cho cha cô hay cha Ưng Trường không đi.”
Đàm Bội Thi khoát khoát tay, nét mặt biểu hiện “Cô xong đời rồi”, làm người khác hết sức giận dữ.
Hạnh Nhược Thuỷ thiếu chút nữa không nhịn được cười, nhưng lại không nỡ ném đá xuống giếng. Đưa tay lôi kéo Bội Thi, ý bảo cô nên có chừng mực. “Chúng ta còn phải đi mua đồ, đi thôi.”
Đàm Bội Thi nhìn Cố Miêu Miêu làm mặt quỷ, vặn vẹo eo, trước khi đi còn muốn làm cho cô nàng tức giận.
“Bác Ưng sẽ không thích cô đâu!” Tiểu nha đầu lớn tiếng kêu ở phía sau.
Đàm Bội Thi nhịn không được, quay đầu lại cười híp mắt nói: “Tôi biết rõ bác Ưng thích cô, có điều, cô xác định Ưng Trường không sẽ đồng ý cho cô làm mẹ kế hắn sao?
“Bội Thi, chớ ăn nói lung tung!” Hạnh Nhược Thuỷ cũng nóng nảy, mẹ người ta rất tốt, sao có thể nói ra những lời này.
“Ha ha, thật ngượng, tại tớ nhanh miệng rồi.”
Hai người càng lúc càng xa, chỉ để lại một mình Cố Miêu Miêu thở phì phò đứng đó dậm chân.
……….
Buổi tối khi Ưng Trường không tới, Đàm Bội Thi trên bàn cơm nhắc chuyện này, Hạnh Nhược Thuỷ muốn ngăn cản cũng không kịp.
Ưng thượng tá lập tức liền đen mặt. Nắm chiếc đũa trong tay như muốn nghiền nát thành bột.
Ngày thứ hai, anh dẫn Nhược Thuỷ chạy thẳng tới biệt thự của Cố gia.
“Như vậy có tốt không?” Bị lôi kéo ra khỏi chiếc Hummer, Hạnh Nhược Thuỷ vẫn còn chút do dự. Mặc dù cô luôn bị Cố Miêu Miêu gây chuyện, nhưng tới tận cửa nhà ngươi ta để tuyên bố chủ quyền như vậy, cảm thấy có chút quá đáng.
“ không có việc gì, giao cho anh.” anh không thích dài dòng dây dưa, phức tạp.
…….
“Cố lão gia.”
“ là Trường không à, đã lâu rồi cháu không tới đây đó.” Ông Cố đã hơn 70 tuổi, nhưng thân thể vẫn cường tráng, tinh thần cũng rất tốt. Từ trên chiến trường đến ngoài đời thực, trên người ông luôn có một cỗ khí thế bức người.
Mắt Hạnh Nhược Thuỷ chạm đến đôi mắt tinh anh như nhìn thấu mọi việc kia liền cảm thấy sợ hãi trốn hẳn sau lưng Ưng Trường không. Cố gắng nhịn xuống nhưng da đầu cô vẫn cảm thấy tê dại, “Cố lão gia khỏe ạ, con là Hạnh Nhược Thuỷ.”
Ông Cố Vệ Quốc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hạnh Nhược Thuỷ, gật đầu một cái, lại chuyển hướng tới Ưng Trường không. “Đây là vợ tương lai của cháu?”
Ưng Trường không nắm tay Nhược Thuỷ, giữ chặt trong lòng bàn tay, trấn an sự lo lắng của cô. “Đúng vậy, Cố lão gia.”
Cố Vệ Quốc nhìn bọn họ một hồi, chỉ vào chỗ bên cạnh. “Ngồi đi, người đâu, pha trà.”
“Gia đình cháu biết rồi chứ.” Ưng Trường không là người ông chọn làm cháu rể, Cố Vệ Quốc có chút không cam tâm, nhưng mà ông cũng hiểu rõ đứa nhỏ Ưng Trường không này.
Ưng Trường không quay đầu liếc mắt nhìn thấy Nhược Thuỷ có chút bối rối, vỗ vỗ mu bàn tay cô. Sau đó mới nhìn Cố lão gia nói, “Chưa biết. nhưng người cháu chọn làm vợ, cháu tin cha mẹ cũng không có ý kiến.”
Cố Vệ Quốc nhìn Nhược Thuỷ một hồi, gật đầu một cái. Có một số việc, cưỡng ép là không thể. “Chân Chân và Miêu Miêu có chỗ nào kém so với cô bé sao?”
Ưng Trường không cứng rắn chống đỡ lại tầm mắt của ông không chút sợ hãi. “Có bao nhiêu người tài giỏi muốn làm rể Cố lão gia, ông cũng không thấy bọn họ tốt, bọn họ có điểm nào kém hơn so với cháu đâu.”
Cố Vệ Quốc đột nhiên cười sảng khoái, bàn tay vỗ vỗ bả vai Ưng Trường không, “Ưng tiểu tử, ông rất thích tính cách này của cháu!”
Ưng Trường không âm thầm thở dài, rất may Cố lão gia không phải người cổ hủ, nếu không chuyện sẽ trở nên rất phiền toái.
“Cháu lâu rồi không tới, hôm nay cùng ông đánh một ván? Cho ông xem thử kỹ thuật của cháu có tiến bộ không?” Ông tuy đang hỏi nhưng đã cho người bưng tới một bàn cờ rồi.
“em biết đánh cờ không?” Ưng Trường không quay đầu hỏi Nhược Thuỷ.
Hạnh Nhược Thuỷ gật đầu một cái, với bạn cùng trang lứa, tài đánh cờ của cô có lẽ còn có thể chống đỡ. nhưng là đánh cờ với một vị trưởng bối, chỉ sợ tài mọn không đáng để nhắc tới. “Biết một chút, nhưng không giỏi lắm.”
“Cố lão gia, nếu không để vợ con và người đánh thử một ván?” Cố lão gia thích Nhược Thuỷ nên mới ngắt ngang câu chuyện như vậy.
Cố Vệ Quốc mắt sáng như đuốc, sảng khoái gật đầu. “Cũng được.”
“Con đánh không hay, mong Cố lão gia đừng chê cười.”
Hạnh Nhược Thuỷ đã điều chỉnh tâm trạng, cười nhẹ nhàng, bình tĩnh đối diện với đôi mắt sắc bén của Cố lão gia. Thật ra thì cứ nghĩ ông không phải là một lão tướng quân trên chiến trường, chỉ là một ông lão có tính cách không được đáng yêu cho lắm là được.
Ưng Trường không và Nhược Thuỷ đổi vị trí, nhìn hai người một lớn một nhỏ đột nhiên trở nên trầm tĩnh.
Khó trách ai cũng nói, đánh cờ có thể tu thân dưỡng tính. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.