“Nhược Thuỷ, rốt cuộc cậu đã trở lại, làm tớ sợ muốn chết! Nếu cậu không trở lại, đội trưởng khẳng định xé xác tớ!”
Bọn họ còn chưa vào tới cửa, Đàm Bội Thi đã như đầu tàu xe lửa xông thẳng từ bên trong ra ngoài, trong miệng nói đủ thứ chuyện không ngừng.
“Câm miệng!” Ưng Trường không bị cô liên tiếp nói không khỏi phiền lòng, quát lớn một tiếng.
Đàm Bội Thi liếc hắn một cái, không dám lên tiếng nữa. Cô thiếu chút nữa đã lạc mất Nhược Thuỷ, đội trưởng không đánh cô đã rộng lượng lắm rồi.
Nhược Thuỷ được thả xuống, thuận tiện đem chú chó nhỏ trong tay đặt xuống đất, lôi kéo tay Đàm Bội Thi. “Bội Thi, thật xin lỗi, tớ không phải cố ý! Tớ bảo đảm, lần sau sẽ không như vậy nữa!”
Đàm Bội Thi tiến tới bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Còn dám có lần sau à? Lần sau đội trưởng sẽ trực tiếp xé xác tớ, cậu sẽ không gặp được tớ nữa đâu.”
Hạnh Nhược Thuỷ liếc nhìn người đàn ông đứng trước mặt đang mặt đen như hòn than, cùng Đàm Bội Thi len lén le lưỡi. Trên thực tế, cô còn đang nghĩ ngợi, tiếp theo có phải cả cô cũng sẽ bị dạy dỗ một trận!
“Khụ khụ khụ, đội trưởng, anh không phải nên đi tắm một chút sao?” Phó Bồi Cương vừa nhìn thấy vợ mình bị doạ thành chú mèo con linh lợi, vội vàng lên tiếng giải cứu.
“Ừ.” Ưng Trường không cũng biết mùi trên cơ thể mình hiện tại rất khó ngửi, không nói gì liền vào tắm.
Chờ cửa phòng tắm đóng lại, Đàm Bội Thi thở dài một hơi, chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/831982/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.