“Ừ…” Nhược Thủy phát ra một tiếng chống cự rõ ràng, trở mình, đưa tấm lưng gầy yếu về phía anh.
Ưng Trường không chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thay cô đắp kín mền. Đứng bên giường rất lâu, mới xoay người rời đi.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Nhược Thủy mới chậm chạp xoay ngang người, nhắm mắt lại như cũ.
......
“Đội trưởng.”
Phó Bồi Cương vừa vặn đặt cái mông ngồi xuống bên cạnh Ưng Trường không.
Ưng Trường không liếc hắn, dồn sức hít một hơi thuốc lá, không lên tiếng.
“Đội trưởng, em thấy gần đây anh thậm chí thành ống khói rồi.”
Trước kia đội trưởng cũng hút thuốc lá, nhưng không hút thường xuyên như bây giờ. Chân mày kia cả ngày lẫn đêm đều nhăn lại, những đường nếp nhăn nhỏ ngày càng nhiều hơn.
Quả thật là hồng nhan họa thủy, vẫn là hắn với Thi Thi tốt hơn, mọi thứ đều tùy tiện ngay thẳng. Tâm tình không tốt thì khóc, tâm tình tốt thì cười, ai ai cũng rất dễ nhận ra, không việc gì phải đoán tới đoán lui rồi lo lắng!
“Cậu có thể tố cáo với đại đội trưởng.”
Phó Bồi Cương mếu máo, “Đội trưởng, anh thế này nhất định là giận cá chém thớt.”
Ưng Trường không nhìn khuỷu tay nhớ lại những ngày tháng đã qua, dằn cổ quát: “Có rắm phải kìm nén, không được thì cút ngay!”
Phó Bồi Cương vừa thổi phù một tiếng liền cười, “Đội trưởng, em cam đoan Nhược Thủy tuyệt đối không biết bộ mặt này của anh.”
Mặc dù lúc còn trong quân đội lời nói có thô tục, thét lên như vậy rất có khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/831967/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.