Tố Cẩm Trúc dạy dỗ nhóm người này xong thì hống hách hiên ngang mà bỏ đi, cô ta quay lại phòng Sở Bắc Thần để hắn dẫn cô đi ăn như hắn đã hứa tiện thể tỏ vẻ ấm ức như vừa bị ăn hiếp trước mặt Sở Bắc Thần.
- Sao mà mới đi ra ngoài mặt đã xụ một đống rồi bảo bối...hửm ?
- Em không biết đâu...anh phải lấy lại công bằng cho em...huhuhu...
- Ngoan nào Cẩm Trúc, có chuyện gì anh sẽ giải quyết giúp em.
- Mọi người trong tập đoàn này không ai thích em cả...hức...hức...họ nói...em chỉ giỏi ăn bám anh không làm được tích sự gì cả, chưa là gì của anh mà lại hống hách...đó anh coi xem...em có làm gì đâu mà họ lại không thích em cơ chứ.
- Được rồi, anh dẫn em đi ăn cho em không phải buồn nữa nhé.
- Dạ...hức...hức...
Cô ta chỉ dùng phải giọt nước mắt cá sấu là lấy được sự mềm lòng của Sở Bắc Thần rồi, đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân mà.
- Trợ lí Minh cậu vô phòng tôi gấp.
- Dạ boss gọi em.
- Tôi không muốn những lời đàm tíu không hay đối với bảo bối của tôi, còn những kẻ kia tôi không muốn thấy trong tập đoàn.
- Vâng boss.
Lệnh của boss mà cho dù có ngang ngược cũng đâu dám cãi đâu trời, lại còn cộng thêm lời của Tố Cẩm Trúc nữa thì ta nói nó hết nước chấm, chanh chua, điêu ngoa, phét lát, đúng thật dính đến Tố Cẩm Trúc thì chỉ có toang thôi, tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-uong-nganh/2808563/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.