🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Diệu tổng có chuyện gì sao? Tôi bận rộn nhiều việc? Nếu như không có việc gì thì tôi cúp máy!" Mộ Hi nghe được giọng nói của Nam Cung Diệu, rất thương tâm, điều này nói rõ người đàn ông này luôn luôn chêu đùa phụ nữ bên ngoài!

"Làm sao vậy? Bốc hỏa lớn như vậy? Là tôi lo lắng cho Lâm Lâm nên gọi điện thoại hỏi một tiếng." Ngày hôm qua Nam Cung Diệu về đến nhà nhiền nghĩ tới Lâm Lâm, giống như Lâm Lâm chính là con gái của anh, cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, nên sáng sớm mới không thể nhịn được gọi điện thoại cho Mộ Hi, không nghĩ tới tính khí người phụ nữ này lớn như vậy, thật không hổ là hoạ sĩ thế giới, phong cách không nhỏ!

Xem ra người làm nghệ thuật đều như thế này, tính tình cổ quái, Nam Cung Diệu không để trong lòng.

"Nếu cô đã bận rộn nhiều việc, vậy hôm nay giao con bé cho tôi đi, đúng lúc Nam Nam không có người chơi cùng." Nam Cung Diệu có lòng nói.

"Vì sao lại giao con bé cho anh? Anh và con bé không có bất kỳ quan hệ nào!" Mộ Hi bất an nói, nhưng nói xong cũng hối hận, vừa rồi anh nói Nam Nam không có người chơi cùng, con trai bảo bối của cô, không nên để chuyện của người lớn liên lụy đứa nhỏ, dù sao bọn chúng cũng là anh em.

"Tôi nhìn mặt mũi Nam Nam, nên giao Lâm Lâm cho anh, chẳng qua phải trả lại trước tám giờ tối." Mộ Hi lớn tiếng nói.

"Được, lát nữa gặp." Nam Cung Diệu cúp điện thoại, chạy tới khu ở của Mộ Hi.

Mộ Hi lo lắng con trai cô đơn, cô manh con gái ra cửa khu đợi Nam Cung Diệu đến.

Thấy xe Nam Cung Diệu chạy nhanh đến cửa khu, Mộ Hi ôm lấy Lâm Lâm vào trong xe.

"Bảo bối, phải ngoan nhé, chơi thật tốt với anh Nam Nam." Mộ Hi nói xong đóng kỹ cửa xe, đưa tay ý bảo tạm biệt, không có để ý tới Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu khẽ cười, người phụ nữ này rất thú vị, cũng không nhìn anh cái nào, bộ dạng lên mặt nạt người, rất giống cô dâu nhỏ giận dỗi chồng, Nam Cung Diệu lắc lắc đầu lái xe rời đi.

Trên xe chỉ có hai người Nam Cung Diệu và Lâm Lâm.

"Lâm Lâm thích anh Nam Nam sao?" Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi, anh rất thích Lâm Lâm, là phát ra từ nội tâm thích.

"Vâng, thích, cũng thích chú." Lâm Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Nam Cung Diệu.

"Vậy sau nhà của anh chính là nhà của con được không? Không phải con nói ta là cha của con sao? Vì sao không gọi cha?" Nam Cung Diệu hy vọng Lâm Lâm gọi anh là cha, bởi vì con gái của anh cũng lớn như vậy.

"Mẹ không thích Lâm Lâm gọi loạn, Lâm Lâm không được làm cho mẹ buồn!" Lâm Lâm không còn cách nào đành phải cúi đầu xuống, kỳ thật, cón bé có nằm mơ cũng đều hy vọng chính mình có cha, hơn nữa người tra trong mơ có bộ dạng của chú.

"Vậy Lâm Lâm có thể lúc không có mẹ mà không tuân thủ gọi ta là cha, đây là bí mật của chúng ta được không? Bởi vì ta cũng thích Lâm Lâm làm con gái bảo bối của ta." Nam Cung Diệu dụ dỗ Lâm Lâm nói, bởi vì anh thấy trong mắt đứa bé có chút thất vọng, cho nên anh không đành lòng để con bé khổ sở, cho nên quyết định nhận lấy con gái sau lưng Mộ Hi.

"Thật vậy chăng? Không được nói cho mẹ? Nếu không mẹ sẽ tức giận." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm lại khôi phục vui sướng.

"Ta bảo đảm là sẽ không nói cho mẹ con biết." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói, Lâm Lâm tin.

"Cám ơn cha." Lâm Lâm cười vui vẻ, cuối cùng mộng đẹp trở thành sự thật.

Nam Cung Diệu đưa Lâm Lâm về đến nhà, sau đó phải tới công ty, bởi vì bây giờ đang được nghỉ hè, cho nên bọn trẻ đều ở nhà, anh liền giao hai đứa trẻ cho quản gia chăm sóc.

Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung.

Nam Cung Diệu thấy trên bàn làm việc có tấm thiệp mời, là sinh nhật Khang Hân, mời anh tham gia.

Nam Cung Diệu hơi nhíu mày, không muốn đi, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại.

Anh cầm lấy điện thoại gọi cho Mộ Hi.

"Xin hỏi Diệu tổng có chuyện gì sao? Anh vừa mới bắt cóc con gái của tôi bây giờ còn muốn như thế nào nữa!" Mộ Hi không khách khí nói.

"Tôi có công việc, phiền hoạ sĩ Mộ lập tức tới phòng làm việc của tôi một chuyến." Nam Cung Diệu nói xong cúp máy.

Một tiếng đồng hồ sau, Mộ Hi đi vào phòng làm việc của Nam Cung Diệu.

"Trước hết cô theo tôi ra ngoài một chút, sau đó chúng ta cùng đi xem bản thiết kế nhân vật hiệu quả như thế nào." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Đi đâu?" Mộ Hi tò mò hỏi, không biết người đàn ông này mua cái thuốc gì, chẳng qua nghĩ tới công việc, cô cũng nghiêm túc đi theo.

"Đi rồi cô sẽ biết."

"Cốc cốc cốc..." Lúc này, có người gõ cửa.

"Mời vào."

Lãnh Đông cầm lấy một cái hộp tiến vào.

"Diệu tổng, đây là lễ phục ngài muốn, còn có giầy." Lãnh Đông giao những thứ đó cho Nam Cung Diệu.

"Ừm, để xuống đi, hôm nay hủy bỏ tất cả hội nghị, tôi phải đi ra ngoài, cậu chờ ở bên ngoài, chúng ta cùng đi." Nam Cung Diệu nói với Lãnh Đông.

"Vâng, Diệu tổng, tôi sẽ ra bên ngoài chờ." Lãnh Đông đóng kín cửa đi ra ngoài.

"Mộ tiểu thư, cô mau vào trong thay lễ phục này đi, chúng ta sẽ ra ngoài." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.

"Tại sao phải thay lễ phục?" Mộ Hi khó hiểu.

"Bởi vì chúng ta phải xuất hiện trong một buổi tiệc của một người, cho nên bộ đồ của cô không quá thích hợp!" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.

"Ừm." Mộ Hi cầm lấy lễ phục đi vào trong thay, trải qua cuộc sống ở nước Mỹ, loại tiệc này là gì, cô thường xuyên tham gia, cho nên không sao cả.

Nam Cung Diệu thấy cô ngoan ngoãn đi thay quần áo, có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô không nói gì mà đã đi đổi, điểm này hoàn toàn không giống Mộ Hi, Mộ Hi không thích tham gia yến hội hoặc vũ hội gì, còn vị Mộ tiểu thư này giống như không sao cả? Truyện edit duy nhất tại diendanlequydon.com

Chỉ chốc lát sau, Mộ Hi mặc một thân lễ phục màu trắng lộ vai đi ra, mái tóc búi thành kiểu tóc đơn giản, toàn thân cô tản ra một loại khí chất thanh nhã, dáng người kiêu ngạo mơ hồ tản ra quyến rũ, cặp mắt lxinh đẹp ộ ra tự tin.

Nam Cung Diệu nhìn tới xuất thần, toàn thân người phụ nữ này tản ra khí chất cao quý, trong ánh mắt tràn đầy tự tin, vừa nhìn chính là người thời thượng, lúc này hoàn toàn không giống họa sĩ kỳ lạ!

"Như thế nào? Khó coi sao?" Mộ Hi quay cái vòng.

"Cô không phải là cô ấy, hai người không phải là một người..." Nam Cung Diệu lầm bầm nói, hiển nhiên là thất thần, anh liên tục có loại dự cảm, Mộ Vũ Hàn chính là Mộ Hi, bởi vì trên người cô có quá nhiều bóng dáng Mộ Hi, nhưng mà, người phụ nữ này càng khiến anh có cảm giác không giống, cô hết sức tự tin, cũng rất quái dị!

Sự thật lại chứng minh một lần nữa là Nam Cung Diệu đã sai, anh luôn hy vọng Mộ Vũ Hàn chính là Mộ Hi, bởi vì tâm mình càng ngày càng có khuynh hướng nghiêng về Mộ Vũ Hàn, còn có Lâm Lâm, Nam Cung Diệu cũng thích từ nội tâm.

Nam Cung Diệu rất khổ sở, anh không muốn phản bội Mộ Hi, nhưng lòng anh không khống chế không nổi!

"Diệu tổng, anh làm sao vậy?" Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu nhìn tới xuất thần, vì vậy, lớn tiếng nhắc nhở anh.

"Xin lỗi, cô làm cho tôi nhớ tới tới phu nhân của tôi! Không sợ cô đa tâm, có đôi khi hai người hết sức giống nhau, cuối cùng tôi thấy được trên người của cô có được bóng dáng cô ấy!" Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, rõ ràng đã biết bọn họ không là một người, nhưng mà, nhưng vẫn ảo tưởng họ là một người thì tốt!

"Phu nhân của anh? Vũ Hàn còn nhớ cô ấy cũng họ Mộ, thật sự là khéo." Mộ Hi mỉm cười nói.

"Rất đẹp, chúng ta đi thôi." Nam Cung Diệu lịch sự chủ động đi mở cửa.

Chiếc xe BMW màu bạc dừng lại ở cửa cửa khách sạn xa hoa, Lãnh Đông bước nhanh xuống xe, đi mở cửa xe, Nam Cung Diệu mặc thân tây trang màu đen đi từ trong xe ra, sau đó là Mộ Hi xinh đẹp xuống xe.

Mộ Hi tao nhã khoác tay Nam Cung Diệu, đạp lên thảm đỏ bước vào yên hội.

Tiệc rượu trong khách sạn rộng 1000 mét vuông, đèn đuốc sáng trưng, bốn phía bày đầy lẵng hoa, Mộ Hi nhìn thấy người nữ đang đứng tiếp khách ở cửa trong lòng ngẩn ra, đây không phải là Khang Hân, chẳng lẽ hôm nay cô ta là nhân vật chính, nếu không vì sao cô ta lại tiếp khách?

Mộ Hi biểu hiện rất bình tĩnh, sau khi Khang Hân thấy Nam Cung Diệu hiển nhiên rất vui vẻ, nhưng tươi cười lập tức biến mất, bởi vì cô ta thấy bên cạnh Nam Cung Diệu còn có một vị mỹ nữ, tâm sinh đố kỵ, nhưng cũng không lập tức biểu lộ ra, khuôn mặt cô ta tươi cười chào đón.

"Hoan nghênh, cám ơn diệu tổng đã tới tham gia sinh nhật của tôi, mời vào bên trong." Khang Hân mỉm cười nói, trong lòng ghen tị muốn chết, nhưng lại không có cách, bởi vì Nam Cung Diệu không phải người có thể để cho phụ nữ kéo giữ, bên ngoài đồn đại anh phong lưu thành tính, xem ra là thật!

Sau khi Mộ Hi nghe được trong lòng chua xót, Khang Dực thật đúng là thương con gái của ông ta, không tiếc lớn tổ chức sinh nhật cho con gái, hừ! Thật sự là buồn cười, đều là con gái, chênh lệch đúng là lớn! Một người là tiên nữ trên trời, một người là cô bé lọ lem, quả thực là không có cách nào so được!

"Hôm nay cô rất đẹp, sinh nhật vui vẻ." Nam Cung Diệu đưa quà Lãnh Đông đã sớm chuẩn bị, kỳ thật, anh cũng chưa có xem quà tặng là gì!

"Cám ơn anh Diệu." Khang Hân mỉm cười tiếp nhận quà, Nam Cung Diệu không quan tâm, tiến vào cùng Mộ Hi.

Cuối cùng Mộ Hi thấy rõ Nam Cung Diệu, đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi!

Khang Dực thấy Nam Cung Diệu đến liền đi tới.

"Cám ơn Diệu tổng đại giá quang lâm." Vẻ mặt ông tươi cười nói.

Mộ Hi nhìn mà đau lòng! Đây là cha của mình sao, con gái rời đi ông không có bết kỳ ảnh hưởng gì, nhiều lần Mộ Hi đi gặp mẹ, hình như mẹ rất nhớ cô, còn có em gái cũng rất nhớ cô, nhưng người đàn ông này lại cười vui vẻ, xem ra đứa con gái này không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với ông!

Khang Dực nhìn Mộ Hi không nói gì, kỳ thật, ông cũng muốn tìm Mộ Hi, chính là mình cũng bất lực, bà xã trong nhà quá lợi hại, quản nghiêm, cho nên chuyện của con gái, ông đành phải ngồi chờ, bởi vì ông biết Nam Cung Diệu luôn tìm, nếu anh đã không tìm thấy, vậy ai cũng không tìm được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.