🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một trận gió lạnh thổi đến, gió biển ẩm ướt mang theo vị mặn tanh nhàn nhạt thổi tới trên mặt Mộ Hi, lông mi cong cong của cô run rẩy, từ từ mở mắt ra.

Nghĩ thầm: Đây là thiên đường sao? Thì ra thiên đường đẹp như vậy, cố gắng ngồi dậy, toàn bộ quần áo trên người ướt đẫm, gió biển thổi qua, toàn thân run cầm cập.

Nhìn sang bốn phía, nhìn thấy Nam Cung Diệu nằm sấp ở chỗ không xa, cơ thể ngâm trong nước biển, Mộ Hi dùng sức ngắt mình một cái, đau quá, đây không phải là thiên đường, bọn họ còn sống.

"Diệu tổng, Diệu tổng, Diệu tổng..." Mộ Hi chân trần chạy tới, thấytrên người anh đang chảy máu, Mộ Hi bị choáng một trận, bởi vì mình có bệnh say máu, lung la lung lay muốn ngã xuống.

Không thể choáng, không thể choáng, vì vậy, cô dùng sức ngắt bắp đùi mình một cái.

"Chao ôi! Má ơi, đau chết!" Mộ Hi tỉnh táo trong nháy mắt, vội vàng đi về phía trước xem thử còn thở không, thử lần thứ nhất còn hô hấp, vội vàng kéo quần áo của mình xuống, chuẩn bị băng bó vết thương.

"Nha nha! Vết thương rất sâu, thật là nhiều máu..." Mộ Hi lại bị choáng một trận, vì vậy, lại dùng sức nhéo bắp đùi mình một cái.

"Chao ôi! Má ơi!" Mộ Hi lại tỉnh táo, vội vàng băng vết thương lại.

Dùng sức kéo Nam Cung Diệu lên bờ.

"Anh không thể chết được, anh còn chưa nghe Lâm Lâm gọi anh là cha, Nam Cung Diệu anh mau tỉnh lại... Hu hu..." Mộ Hi nhìn phía trước, còn một đoạn đường rất dài, anh quá nặng, sợ anh chảy quá nhiều máu, Mộ Hi vẫn luôn kêu gào Nam Cung Diệu tỉnh lại, nhưng mà anh vẫn không nhúc nhích!

Đi một đoạn, Mộ Hi ngã ngồi trên bờ cát, thở hổn hển.

Ngẩng đầu nhìn phương xa, hy vọng có người đi qua đây, có thể giúp đỡ, ở rất xa hình như mò cá ngư dân ở.

Mộ Hi liều mạng chạy đến chỗ người kia, không thể chậm trễ, nếu không rất nguy hiểm.

"Chú, chú, cứu mạng, cứu mạng..." Mộ Hi vừa chạy vừa gọi, người đàn ông trung niên kia quay đầu lại nhìn cô.

Mộ Hi đến trước mặt người đàn ông, thở hổn hển, thở không ra hơi.

"Cô gái làm sao vậy?" Người đàn ông hỏi.

"Chú, chú, van cầu ngài, van cầu ngài, đi với tôi cứu người, van cầu ngài giúp tôi một chút?" Hai tay Mộ Hi nắm lấy người đàn ông, cầu xin nói.

"Ở đâu?" Người đàn ông hỏi.

"Đi theo tôi, xin đi theo tôi." Mộ Hi kéo người đàn ông liền chạy, thời gian không đợi người, Mộ Hi sợ Nam Cung Diệu chảy máu đến chết, cho nên kéo người đàn ông chạy.

Đến bên cạnh Nam Cung Diệu, vừa rồi miệng vết thương được băng bó lại bị máu tươi ướt đẫm, Mộ Hi lại bị choáng một trận, vội vàng dùng sức nhéo mình. Hàn Băng Tâm dien dan le quy don

"Chao ôi, má ơi!" Mộ Hi đau kêu ra tiếng.

Người đàn ông khó hiểu, cô gái này làm cái gì vậy?

"Cô gái, cô làm cái gì vậy?" Người đàn ông hỏi.

"Chú, tôi có bệnh say máu, nhìn thấy máu liền choáng, tôi sợ mình té xỉu, cho nên... A nha, chú mau cứu anh ấy, anh ấy bị thương, van cầu chú cứu anh ấy?" Mộ Hi cuống quít cầu cứu.

"Nhanh lên, đi." Người đàn ông cõng Nam Cung Diệu trên người, chạy về phía trước, nghĩ thầm: Trên cái đảo này chỉ có một trạm y tế, chỉ có đến chỗ đó! Mặc dù nhìn người đàn ông này bị thương rất nặng, bác sĩ ở trạm y tế không nhất định có thể cứu được anh, nhưng mà, chỉ có thể như vậy!

Đi vào trạm y tế, bác sĩ cẩn thận tiến hành kiểm tra Nam Cung Diệu, cuối cùng nói.

"Người bị thương quá nặng, nhất định phải đưa đến bệnh viện lớn cứu chữa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, ở đây tạm thời còn không có xe đến bệnh viện!" Bác sĩ khó xử nói.

"Bác sĩ van cầu ngài cứu cứu anh ấy, nhất định phải cứu anh ấy, anh ấy không thể chết được, anh ấy không thể chết được..." Mộ Hi khóc van xin bác sĩ.

"Này, cô gái cứu người là chuyện của chúng tôi, không phải chúng tôi không cứu cậu ấy, là điều kiện nơi này của chúng tôi có hạn, sợ không cứu được cậu ấy, ngược lại lại hại cậu ấy!"

"Bác sĩ Lưu, y thuật của ông tốt như vậy, nghĩ cách đi, nếu không cô gái này tuổi còn trẻ sẽ phải làm quả phụ! Cũng quá đáng thương rồi!" Chú có lòng tốt nói.

Thủ tiết!

Mộ Hi sững sờ, quyết không thể để chuyện này xảy ra!

"Thầy thuốc van cầu ngài, chúng tôi còn có hai đứa bé ở nhà, chúng nó vẫn đang chờ chúng tôi trở về, nếu như mình tôi trở về, làm sao tôi ăn nói với bọn nhỏ! Chúng tôi còn có cha già tám mươi tuổi, ông ấy phải sống thế nào đây!" Mộ Hi vừa nói vừa khóc.

Bác sĩ rất khó chịu, đúng vậy, vì hai đứa bé kia phải nghĩ cách!

"Được rồi, tôi chỉ có thể cố gắng thử xem, cứu sống cứu không sống liền xem vận mệnh của cậu ấy!" Bác sĩ rất nghiêm túc nói.

"Cám ơn ngài bác sĩ." Mộ Hi cảm kích nói.

"Chồng cô là nhóm máu gì?" Bác sĩ thấy Nam Cung Diệu chảy máu quá nhiều, chắc chắn phải truyền máu.

"Tôi không biết." Mộ Hi lắc đầu nói.

"Cô là bà xã của cậu ấy cũng không biết sao?" Bác sĩ hoang mang nói.

"Tôi..." Mộ Hi thật có lỗi nói, kỳ thật Nam Cung Diệu là nhóm máu gì cô thật sự không biết!

"Mau xét nghiệm má cho người bị thương.” Bác sĩ ra lệnh cho y tá bên cạnh.

Chỉ chốc lát kết quả thử máu ra.

"Bác sĩ Lưu, bệnh nhân là nhóm máu AB." Y tá nói.

"AB, kho máu của chúng ta còn bao nhiêu máu?" Bác sĩ hỏi.

"Bác sĩ Lưu chúng ta ở đây chỉ có 550cc, từng này căn bản không đủ, bởi vì anh ấy chảy máu quá nhiều!" Y tá nói.

"AB phải không? Tôi là nhóm AB, lấy của tôi, lấy của tôi." Mộ Hi vén tay áo lên đi về phía bác sĩ.

"Cô gái, phải lấy rất nhiều máu, người bình thường một lần chỉ có thể lấy ra 500cc, lấy quá nhiều sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Mấy người các người còn ai là nhóm máu AB." Bác sĩ hỏi những người khác.

Tất cả mọi người lắc đầu.

"Tôi là nhóm O."

"Tôi là nhóm B."

"Tôi là nhóm C."

Đều không có nhóm máu cần lấy!

"Bác sĩ Lưu cứu người quan trọng hơn, nắm chặt thời gian, đừng chậm trễ nữa, lấy máu của tôi, nhanh lên, nếu như anh ấy có việc, tôi cũng không sống nổi!" Mộ Hi rất vội nói.

"Được rồi, lập tức lấy máu của cô ấy, nhớ kỹ, phát hiện không ổn, lập tức dừng lại, không cần bởi vì cứu người, lại hại người, được một mất mười!" Bác sĩ nói với y tá.

"Vâng." Y tá tiếp tục chuẩn bị truyền máu.

"Không thoải mái nhớ nói cho tôi biết." Y tá nói với Mộ Hi.

"Y tá tiểu thư, từ nhỏ tôi sợ chích, xin nhờ lấy khăn lông tôi muốn che mắt có được không?" Mộ Hi lo lắng bệnh say máu của mình, ngộ nhỡ ngất xỉu, bác sĩ không lấy máu được, như vậy Nam Cung Diệu sẽ thiếu máu! Cho nên cô quyết định che mắt.

"Được rồi." Y tá đưa cho Mộ Hi một tấm khăn lông dài, Mộ Hi dùng khăn lông che mắt, buộc thật chặt, chỉ sợ thấy được.

"Được rồi, bắt đầu đi." Mộ Hi vươn cánh tay, bộ dáng hết sức dũng cảm, kỳ thật, trong lòng sợ chết, không có cách nào, cô nhất định phải cứu cha của con!

"Buông lỏng chút, sẽ không đau." Y tá phát hiện Mộ Hi bắt đầu phát run, vì vậy an ủi cô, mặc dù là bịt mắt, Mộ Hi vẫn là nghiêng đầu một bên vặn vẹo, lo lắng ngộ nhỡ nhìn thấy máu.

Mộ Hi gật đầu, không dám nói lời nào, không dám quay đầu lại.

Máu từ trong cơ thể Mộ Hi chảy ra...

"Cô gái, cô có khỏe không? Đã lấy 600cc, không được chúng tôi liền dừng lại." Y tá quan tâm nói.

"Tôi không sao, tiếp tục rút, tiếp tục rút." Mộ Hi cắn răng, kiên trì, cô lo lắng thiếu máu không cứu sống được Nam Cung Diệu. Hàn Băng Tâm dien1dan3le5quy7don

Trán Mộ Hi bắt đầu toát ra mồ hôi, sắc mặt trắng phờ phạc, không có một chút máu!

Một lát sau sau, y tá rút kim tiêm ra.

"Cô thế nào rồi? Chờ một chút tôi lấy chén đường glu-cô cho cô uống." Y tá nói.

"Tôi, rất tốt, đừng lo lắng cho tôi, các cô mau đi cứu anh ấy, mặc kệ tôi, mặc kệ tôi..." Chỉ nghe được phịch một tiếng, Mộ Hi té trên mặt đất.

"Cô gái, cô gái..." Y tá gọi Mộ Hi, nhưng mà, cô đã ngất xỉu, không nghe được!

Ngày thứ ba.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ, Nam Cung Diệu khẽ mở hai mắt ra, bởi vì một thời gian dài không nhìn thấy ánh sáng, anh lại hai mắt nhắm lại, ánh sáng có chút chói mắt!

"Anh đã tỉnh rồi?" Bác sĩ Lưu nhìn thấy Nam Cung Diệu lặng lẽ mở mắt lại nhắm lại, biết anh hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chỉ cần có thể tỉnh lại chính là cứu sống.

"Đây là nơi nào?" Mắt ưng của Nam Cung Diệu híp lại, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, nhàn nhạt nói.

"Đây là đảo Tịch Dương." Bác sĩ trả lời.

"Vì sao tôi lại ở chỗ này?" Trong giọng nói của Nam Cung Diệu lộ ra hoài nghi, tại sao anh lại ở chỗ này?

"Tôi cũng không rõ lắm, là vợ anh đưa anh đến, lúc ấy anh rất nguy hiểm, chảy rất nhiều máu, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, hôm nay anh có thể còn sống, thật là anh mạng lớn, bởi vì phương tiện chữa bệnh của chúng tôi ở đây đơn sơ, căn bản không cứu được anh, còn có nhờ có vợ anh mất rất nhiều máu, nếu không anh liền lên Tây Thiên gặp Diêm vương rồi!"

Nam Cung Diệu khó hiểu, vợ cái gì? Là ai? Chẳng lẽ là Mộ Hi, nhưng cô ở đâu? Ngay cả chính anh cũng không biết!

"Cô ấy ở đâu?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Ở giường bệnh bên cạnh anh." Bác sĩ nói.

"Tại sao cô ấy lại ở chỗ này? Bác sĩ cô ấy sao rồi?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi.

"Vợ anh kiên trì cấp máu cho anh, kết quả bởi vì mất quá nhiều máu ngất xỉu, đã ngủ hai ngày còn chưa tỉnh!"

Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Vũ Hàn ngủ mê không tỉnh, hết sức đau lòng, là cô cứu anh, nhớ đến lúc ấy ở trên du thuyền, anh trúng thuốc mê, sau đó liền choáng váng không nhớ rõ!

"Vợ anh nhất định rất yêu anh, vì cứu anh, cô ấy mạo hiểm mất 800cc, kết quả bởi vì rút máu quá lượng, tạo thành sốc tại chỗ, cũng ngủ mê hai ngày như anh!"

Nam Cung Diệu lần nữa nghiêm túc đánh giá Mộ Hi, chỉ thấy môi cô mím chặt, sắc mặt như giấy trắng.

Vì sao cô phải làm như vậy? Chẳng lẽ cũng là bởi vì đêm hôm đó?

"Bác sĩ, cô ấy như thế nào? Vì sao còn chưa tỉnh?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Cô ấy không có nguy hiểm, chỉ là bởi vì mất quá nhiều máu ngất xỉu, từ từ nghỉ ngơi một chút là được rồi, không nghĩ tới vợ anh có bệnh say máu còn dám rút máu cho anh, điều này cần dũng khí rất lớn." Bác sĩ nói.

"Cái gì? Cô ấy có bệnh say máu?" Nam Cung Diệu một phen ngồi dậy từ trên giường bệnh, cầm lấy cánh tay bác sĩ hỏi.

"Là như vậy, hai người các anh đều hôn mê, tôi liền hỏi thăm tình hình từ người có lòng tốt cõng anh tới đây, anh ấy nói vợ anh có bệnh say máu, thời điểm trên bờ biển cô ấy nhìn thấy anh chảy máu, mấy lần thiếu chút nữa ngất xỉu, cô ấy đều nhéo bắp đùi mình cưỡng bách mình không bị choáng, chúng tôi kiểm tra cơ thể cô ấy phát hiện trên chân cô ấy có rất nhiều máu bầm và tím xanh, xem ra hẳn là cô ấy tự nhéo."

Bác sĩ rất bội phục dũng khí của Mộ Hi, một người có thể chiến thắng sợ hãi bảo vệ một người khác, chứng tỏ người này ở trong lòng cô rất quan trọng.

"Tại sao có thể như vậy?" Nam Cung Diệu hoang mang nói, vì sao cô ấy cũng có bệnh say máu? Rốt cuộc cô là ai?

Một đêm này, Nam Cung Diệu vẫn luôn trông coi Mộ Vũ Hàn, chăm chú nhìn cô, nhìn máu ứ đọng trên người cô, cũng là vì cứu anh mới có thể như vậy, tại sao côphải làm như vậy? Một người chỉ gặp mặt vài lần, chẳng lẽ là bởi vì yêu?

Rốt cuộc cô là ai? Mặc kệ cô là ai? Tôi không thể lại có lỗi với vợ tôi, ân tình của cô tôi sẽ ghi ở trong lòng, nếu cô cứu ta là vì yêu, Nam Cung Diệu quyết định cự tuyệt tình yêu này, bởi vì anh yêu là Mộ Hi, sở dĩ đối với người phụ nữ này có cảm tình, hoàn toàn là bởi vì cô giống Mộ Hi!

Nam Cung Diệu nhìn người phụ nữ trên giường, tỏ vẻ hết sức bất đắc dĩ, người phụ nữ này không thuộc về anh, đêm hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, không thể có lần sau nữa, anh nợ Mộ Hi, không thể lại nợ cô nữa, anh quyết định phải làm Nam Cung Diệu lạnh lùng trước kia, cho đến khi Mộ Hi xuất hiện.

Kể từ khi gặp được người phụ nữ này, anh đã từng có xúc động nghĩ muốn lấy được cô, anh sai rồi, sự dịu dàng của anh chỉ thuộc về Mộ Hi, cho nên người phụ nữ này, không cần thiết lại dịu dàng dư thừa nữa.

"Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc cômuốn ngủ tới khi nào? Con của cô vẫn chờ cô trở về kìa!" Giọng nói lạnh như băng vạn năm không thay đổi, mặc dù là lộ ra yếu ớt, nhưng vẫn khiến người khác rợn cả tóc gáy.

Mộ Hi hôn mê như bị điện giật, đột nhiên mở mắt ra, hoảng hồn đứng lên, trừng to mắt nhìn Nam Cung Diệu đối diện.

"Diệu, anh sống rồi." Mộ Hi mơ mơ màng màng hô một câu Diệu, chính là một chữ Diệu như vậy, khiến Nam Cung Diệu khó chịu cực độ, xưng hô thế này chỉ có Mộ Hi mới xứng gọi như vậy, người khác cũng không được, cho dù là có ơn cứu mạng với Nam Cung Diệu cũng không được.

"Nói nhảm, muốn cho ta chết còn không có dễ dàng như vậy!" Nam Cung Diệu tròng mắt lạnh như băng sâu kín nhìn chằm chằm Mộ Hi, hừ lạnh nói. Hàn Băng Tâm dien2dan4le6quy8don

"Ách, cái kia, Diệu tổng, anh khỏe chưa?" Mộ Hi biết rõ vừa rồi mình lỡ miệng, nhưng mà vẫn rất lo lắng cho anh, bởi vì anh chảy nhiều máu như vậy, mặc dù là giọng nói lạnh như băng đáng ghét của anh, nhưng mà không yên tâm, cho nên vẫn muốn xác nhận một chút anh có khỏe hay không!

"Không chết được!" Nam Cung Diệu hừ lạnh nói, nằm trên giường.

Mộ Hi nhớ lại thời điểm Nam Cung Diệu bị đưa tới sốt cao, cho nên muốn sờ trán anh, không nghĩ tới bị Nam Cung Diệu hung hăng vung ra, cản tay qua một bên.

"Này? Anh bị bệnh thần kinh gì vậy? Người hại anh lại không phải là tôi, chẳng lẽ anh muốn báo thù hả giận trên người tôi sao? Có người như anh sao!" Mộ Hi cảm thấy hết sức tủi thân, mình mất nhiều máu cho anh như vậy, anh không cảm kích thì thôi, lại còn dám sĩ diện! Thật sự là không thể nói lý!

"Không chịu nổi tôi, cách xa tôimột chút, không ai cầu cô cứu tôi!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, anh không thể không như vậy, nếu không thực lo lắng ý chí của mình không đủ kiên định, phản bội bà xã lần nữa, cho nên hiện tại anh muốn khôi phục thân phận tà ma, máu lạnh.

"Anh - - sớm biết tôi để nước biển cho anh chết đuối, bằng không liền để anh chảy máu chết! Loại người như anh thật sự là đáng giận đến cực điểm!" Mộ Hi lật người không để ý tới Nam Cung Diệu, thật sự là đau lòng, mình liều mạng cứu anh, anh không cảm kích thì thôi, còn bày đặt sĩ diện!

Lúc nửa đêm, Mộ Hi nghe được có âm thanh, bởi vì không có mở đèn, cho nên rất tối.

"Có con chuột, có con chuột..." Mộ Hi kêu to, chăn lập tức bị kéo ra, chỉ thấy Nam Cung Diệu đứng ở bên giường nhìn cô.

"Ở đây sạch sẽ như vậy, tại sao có thể có chuột? Tôi xem cô chính là con chuột!" Nam Cung Diệu hừ lạnh nói, kỳ thật, giọng nói vừa rồi là Nam Cung Diệu làm ra, anh muốn đi vệ sinh, nhưng mà vì cánh tay bị thương, không tiện, cho nên làm ra tiếng.

"Vậy vừa rồi là âm thanh gì? Tôi rõ ràng nghe được có âm thanh!" Bộ dáng Mộ Hi ủy khuất.

"Đủ rồi cô gái!" Nam Cung Diệu hừ lạnh nói, cô gái đáng chết vậy mà coi anh là chuột!

"Thật sự có âm thanh mà!" Mộ Hi không cam lòng nói.

"Mau ngủ đi, lại mù quáng gào khóc như vậy cẩn thận kéo sát thủ tới!"

Nam Cung Diệu lập tức tắt đèn, chuẩn bị đi nhà vệ sinh, bởi vì điều kiện ở đây không tốt, nhà vệ sinh ở phòng trong, cửa còn bị hư, cho nên đành phải tắt đèn mới có thể đi, nếu không liền chạy hết rồi!

Chỉ chốc lát sau nằm xuống, Mộ Hi vẫn nghe có âm thanh vang lên, lúc này cô không nói nhao nhao có chuột, cô hoài nghi có sát thủ ở bên ngoài, có thể là bọn họ tìm tới, vì vậy, Mộ Hi chân không, lặng lẽ đến bên giường Nam Cung Diệu, lúc này, Nam Cung Diệu đã đi vệ sinh xong, vừa mới nằm xuống, cảm giác có một bàn tay sờ lui sờ tới trên người anh.

Nam Cung Diệu dựa theo một chút ánh trăng yếu ớt, nhìn Mộ Hi đứng trước giường anh sờ tới sờ lui, cuối cùng dừng ở trên mặt anh, Mộ Hi nghĩ thầm: Cuối cùng tìm được mặt, như vậy mới có thể lặng lẽ nói cho anh biết có người xấu.

Mộ Hi từ từ cúi người, dựa vào cảm giác tựa miệng bên tai Nam Cung Diệu.

"Đừng nói chuyện, có người xấu." Mộ Hi thở ra khí nóng phả vào lỗ tai Nam Cung Diệu, cảm giác hết sức ngứa, bởi vì rất lâu không có phụ nữ thỏa mãn anh, chỉ đơn giản bị Mộ Hi sờ như vậy, chỗ nào đó của cơ thể liền có phản ứng, người phụ nữ đáng chết không ngủ, lăn qua lăn lại vớ vẩn cái gì?

Nam Cung Diệu bất đắc dĩ gật đầu, ý bảo hiểu rõ.

Mộ Hi buông ra vuốt trên mặt Nam Cung Diệu, bắt đầu mò xuống dưới, bởi vì cô biết rõ Nam Cung Diệu trên người có vũ khí, hy vọng lấy ra tự vệ, cô còn biết Nam Cung Diệu thích giấu dao hoặc là súng trên eo, cho nên Mộ Hi lục lọi tìm vũ khí.

Nam Cung Diệu toàn thân ngẩn ra, người phụ nữ đáng chết vẫn chưa xong! Cô muốn làm gì? Mình bây giờ ngay cả đi vệ sinh cũng khó khăn, đừng nói làm cái khác, khẳng định không được! Hàn Băng Tâm dien~dan$le&quy$don

Mộ Hi lục lọi, ngang hông cái gì cũng không có tìm được, chẳng lẽ ở trong túi áo?

A - - có , là một cây đèn pin, có thể ứng phó nhu cầu cần cấp, cách vải sờ đến các loại vũ khí như là đèn pin, trong lòng mừng rỡ một trận, ít nhất sẽ không ngồi chờ chết, thời khắc mấu chốt có thể tự vệ! Vì vậy, Mộ Hi bắt đầu tìm túi áo, chuẩn bị lấy cái gọi là đèn pin kia ra!

"Người phụ nữ chết tiệt..." Nam Cung Diệu không thể nhịn được nữa, người phụ nữ điên này muốn quấy rầy anh trá hình, nhưng anh là đàn ông, làm sao sẽ nằm ở trên giường ngoan ngoãn bị người ta khi dễ! Thời điểm Nam Cung Diệu vừa muốn mở miệng kêu to, một bàn tay nhỏ bé hung hăng che miệng Nam Cung Diệu.

Mộ Hi sợ người xấu phát hiện bọn họ, cho nên cuống quít che miệng Nam Cung Diệu, trong lòng hết sức căm tức, người đàn ông này thật sự là đáng giận, nguy hiểm như vậy, anh còn dám lớn tiếng nói chuyện như vậy, chết như thế nào cũng không biết!

Nam Cung Diệu khó thở không thể nhịn được nữa, miệng bị che, trên cánh tay còn có súng bắn đả thương, người phụ nữ này còn ở nơi này chấm mút, vì vậy, anh dùng cánh tay lành, một tay kéo Mộ Hi đến trên giường, xoay người áp chế dưới thân.

Mộ Hi kinh ngạc, người đàn ông này muốn làm gì? Chẳng lẽ anh dùng thân bảo vệ cô, hay là muốn nhân cơ hội chấm mút?

Nam Cung Diệu điên cuồng hôn lên Mộ Hi, người phụ nữ đáng chết lần lượt quyến rũ anh, anh không muốn phản bội Mộ Hi, nhưng mà người phụ nữ này thật sự khó có thể kháng cự!

Anh hôn lên ngọn núi cao nhất của Mộ Hi, người phụ nữ đáng chết rất có chăm sóc.

Mộ Hi sững sờ, người đàn ông này như vậy, còn có tâm tư làm việc, chẳng lẽ anh muốn phong lưu chết? Không được không được, quá mất mặt!

Vì vậy, Mộ Hi không cố được nhiều như vậy, lấy ra sở trường đề phòng lang sói của mình đối phó Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu bởi vì cánh tay bị đau, ngoan ngoãn buông tiểu bạch thỏ ra!

"Người phụ nữ điên, không cần khảo nghiệm kiên nhẫn của tôi, hôm nay bỏ qua cho cô, nếu không, tôi sẽ ăn cô, xương cốt cũng không để lại!" Nam Cung Diệu hung dữ nói, Mộ Hi cuống quít đi mở đèn, nhìn chung quanh một chút, nhìn cửa chính, đóng thật kỹ, chẳng lẽ là mình hiểu lầm, âm thanh kia không phải người xấu ?

"Hiểu lầm, hiểu lầm, được rồi, ngủ đi, ngủ ngon." Mộ Hi làm bộ điềm nhiên như không có việc gì nằm xuống giường chuẩn bị ngủ, ai ngờ phát hiện bộ phận bị thương của Nam Cung Diệu chảy máu.

"Nha nha, lại chảy..." Mộ Hi bịch từ trên giường rớt xuống đất.

"Bác sĩ, bác sĩ..." Nam Cung Diệu lớn tiếng la lên, thật sự là người phụ nữ phiền phức, nhưng mà vì sao trùng hợp như vậy cô cũng có bệnh say máu?

Rất lâu, Mộ Hi hơi mở mắt, lông mi thật dài chợt chớp, bộ dáng hết sức mê người.

"Rốt cuộc cô là ai?" Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi hơi mở mắt, anh lạnh lùng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.