Vết thương trên tay Thượng Quan Sở đã tốt lắm, nhìn trên tay thấy mấy vết sẹo liền hỏi bác sĩ Bạch, "Khương Thừa còn chưa về?"
"Nghe nói hai ngày qua anh đưa Dịch tiểu thư về nước, Khương Thừa đốivới Dịch tiểu thư si tình không ít, nhưng chỉ là không có phản ứng gì,như vậy thật ngốc, Khương Thừa chính là đầu đất!" Bác sĩ Bạch nói xongthở dài thật mạnh.
"Khương Thừa đối với Hiểu Huyên có tâm ý ai cũng thấy được, chỉ là HiểuHuyên ngu ngốc không biết." Thấy Khương Thừa vì chữa trị cho Hiểu Huyênmà bôn ba khắp các bệnh viện, Thượng Quan Sở cũng không tự giác thở dài.
Bác sĩ Bạch để lại ít thuốc trên bàn rồi rời đi,Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh đang ngồi trên sô pha xem truyền hình nói, "Nếu như em cũngbị bệnh giống Hiểu Huyên, anh cũng sẽ như Khương Thừa đi khắp nơi tìmcách trị cho em."
Diệp Thanh Linh cầm điều khiển truyền hình, nhàn nhã mở miệng, "Em không phải Dịch Hiểu Huyên, anh cũng không phải Khương Thừa."
"Đúng vậy, dù Thượng Quan Sở anh ngốc thì em cũng đâu có ngốc!" ThượngQuan Sở thì thào tự nói. Bỗng nhiên, hình như nghĩ tới cái gì nhìn DiệpThanh Linh nói: "Nếu anh bị bệnh em có giống Khương Thừa đối với HiểuHuyên, không rời không xa mà ở bên cạnh anh sao?"
"Không." Diệp Thanh Linh trả lời, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh bị bệnh à?"
Thượng Quan Sở bị hỏi đến không biết trả lời như thế nào, nhìn Diệp Thanh Linh tự giễu cười cười.
Diệp Thanh Linh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2016093/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.