Thượng Quan Sở hừ nhẹ một tiếng, cười hỏi Trương Đình Đình: "Cô có nhiều tiền như vậy sao?"
"Ách —— tôi không có." Đầu Trương Đình Đình nhất thời, cô chẳng qua cũng chỉ là giả dụ thôi, mấy người cũng nói như vậy, vì sao mà cô không được nói chứ?
Diệp Anh ngây ngốc nhìn Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở, tiện đà không ngừng khóc lóc kể lể "Thanh Linh, dù thế nào bác cũng là bác cháu, PhỉPhỉ cũng là chị họ cháu, cháu tha thứ bọn ta một lần đi, một lần thôi,được không? Chúng tôi cam đoan sẽ không tái phạm nữa. Sau này Thanh Linh muốn tôi đi Tây tôi tuyệt đối sẽ không đi Đông."
Diệp Thanh Linh lãnh đạm xem Diệp Anh diễn trò, nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh xem nên xử lí như thế nào?"
Thượng Quan Sở nhíu mày, ngón tay dài trắng nõn gõ gõ lên mặt bàn, mộtlúc lâu sau, cười đầy tà ý nhìn về phía Trương Đình Đình nói: "Xử lýtheo lời cô vừa mới nói đi."
"Tôi nói gì?" Trương Đình Đình hiển nhiên không rõ chuyện này, thế nào lại thành cô quyết định.
"Cố ý đả thương người là tội 3 năm tù." Diệp Thanh Linh đứng dậy, đi ra nhà ăn, không hề để ý tới Diệp Anh đang khóc.
Diệp Anh thấy Diệp Thanh Linh rời đi, liền đuổi theo, "Thanh Linh, cháukhông thể để bác ngồi tù chứ, xin cháu, bác xin dập đầu tạ tội.” Nóixong liền quỳ trên đất, đầu chạm xuống thật mạnh, miệng còn không ngừngnói: "Là bác sai, là bác không đúng, là bác đáng chết."
"Đứng lên đi!" Diệp Thanh Linh xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2016084/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.